29 April 2019

Độc lập tự do của Minh

Đảng CSVN hay nhắc đến câu Không có gì quí hơn độc lập tự do, được cho là của Hồ Chí Minh, một cựu chủ tịch của ĐCSVN. Thông thường, nói thì dể mà làm thì khó. Ông Minh là thần tượng của các đảng viên CS, chúng ta hãy tìm hiểu ông Minh có thực hiện việc làm đi đôi với lời nói, hay là nói một đàng làm một nẻo.

Năm 1938, đảng CS Liên xô gởi ông Minh về làm việc tại Bát lộ quân ở Trung quốc. Minh được trả lương hàng tháng nên có cuộc sống thoải mái, lúc nào cũng phì phào điếu thuốc trên môi. Chẳng bù với các đảng viên VN Quốc dân đảng đang hoạt động cách mạng tại TQ, phải bung ra làm việc hàng ngày để kiếm tiền sinh sống cho mình và cho đảng. Ba năm sau, đảng CSLX chỉ thị cho Minh trở về VN. Ở gần Pác Bó, Minh đặt tên một ngọn núi là núi Karl Marx và một con suối là suối Lenin. Đây là đất nước Việt Nam, tại sao không gọi là núi Nguyễn Huệ và suối Ngọc Hân? Có thể là Minh sống xa tổ quốc nhiều năm, bị nhiễm tính vọng ngoại, thích dùng tên Tây.

Năm 1949, đảng CSTQ làm chủ Trung hoa lục địa. Họ tiến hành Cải cách ruộng đất (CCRĐ) ở TQ, giết chết hơn một triệu người dân TQ. Vài năm sau, họ gởi nhiều đoàn cố vấn (CV) sang VN chỉ đạo cuộc chiến tranh chống Pháp và CCRĐ. Hàng ngàn đảng viên CSVN được các CVTQ huấn luyện làm CCRĐ theo kiểu TQ. Điều hành chiến dịch là tên việt gian Hồ Viết Thắng, hắn nhận lệnh của CVTQ rồi truyền lại cho Minh và đảng CSVN thi hành. Nếu Minh muốn thay đổi cái gì thì nhờ Thắng trình lên CVTQ, nếu được đồng ý thì mừng, nếu bị từ chối cũng phải chịu. Ta thấy Minh nói quí độc lập nhưng làm theo lệnh của CVTQ, dù biết nhiều người dân bị giết oan. Ba năm sau, Minh phải cuối đầu xin lỗi nhân dân Việt Nam vì đã giết oan, tù oan hơn 100 ngàn người trong CCRĐ.

Biết là sai mà phải làm thì đâu có độc lập. Giết oan, tù oan mấy trăm ngàn người là một việc rất quan trọng mà vẫn phải làm là không có độc lập.

Người ta bị cổ một tròng là khổ rồi, đảng CSVN lại bị cổ hai tròng, tròng Liên xô và tròng Trung quốc. Năm 1960, Lê Duẩn làm Bí thư số 1 đảng CSVN. Minh vẫn làm Chủ tịch nước VNDCCH, nhưng không thấy Minh tham dự các buổi họp của chính phủ. Minh vẫn làm Chủ tịch đảng CSVN, nhưng không thấy Minh tham dự các buổi họp của Bộ chính trị. Hàng ngày, Minh ngồi chơi với cá và làm thơ trong khi chiến tranh đang diễn ra khốc liệt, hàng triệu thanh niên miền Bắc phải vào Nam đánh nhau. Minh nói quí độc lập nhưng bây giờ làm ... bù nhìn.

Làm bù nhìn nên cũng mất tự do. Minh muốn có vợ như hàng triệu người đàn ông khác, bằng chứng là Minh đã ngủ với nhiều người đàn bà khác nhau trong 20 năm làm chủ tịch. Minh nói quí tự do, một quyền căn bản là được sống hạnh phúc với vợ con, Minh muốn có vợ nhưng không được phép, thiệt khổ.

Ta thấy Minh nói quí độc lập tự do nhưng sống và làm theo một nẻo khác. Minh làm nhân viên ăn lương tháng cho đảng CS Liên xô trong một thời gian dài. Biết CCRĐ ở TQ là tàn bạo mà vẫn làm theo lệnh của cố vấn TQ. Ai có con cũng biết niềm hạnh phúc nhìn con lớn lên từng ngày, nghe con nói lần đầu ba ba má má. Minh cũng muốn có vợ có con nhưng không được phép, phải ngồi viết truyện Vừa đi đường vừa kể chuyện tưởng tượng tự khen mình cho đỡ buồn. Tự do cho chính mình mà đòi không được thì sẽ đòi tự do cho ai ?

Hiện nay không có Cải cách ruộng đất nhưng vẫn đang có nhiều đoàn cố vấn TQ trên đất VN. Họ đang ở Hà Nội, Đắc Nông (Bauxite), Vũng Áng (Formosa), Vân Đồn (sẽ là đặc khu?), v.v. Tại Bauxite Đắc Nông và Formosa Vũng Áng thì CVTQ chỉ đạo toàn diện, người VN và ngay cả côn an CSVN phải xin phép mới được vào. Ở Hà Nội thì đoàn CVTQ dựng lên Người đốt lò Nguyễn Phú Trọng, họ hoạt động thâu tóm quyền lực cho Trọng qua chiến dịch bài trừ các đảng viên CS tham nhũng. Họ cũng chỉ đạo Bộ côn an CSVN dịch luật An ninh mạng của TQ sang tiếng Việt, sửa đổi một chút, và áp dụng cho VN.

Ông Minh và đảng CSVN đã treo cái bánh vẽ độc lập tự do trước miệng nhân dân VN hơn 50 năm, không ai thích ăn bánh vẽ, đã đến lúc chấm dứt liên hệ với đảng CS Trung quốc và vất bỏ chủ nghĩa cộng sản để có độc lập tự do thật sự.

Trần Mai Trung
Tháng 4, 2019

Ghi chú: báo Nhân Dân, cơ quan ngôn luận của đảng CSVN, thường gọi các Tổng thống VNCH ông Ngô Đình Diệm là Diệm, ông Nguyễn Văn Thiệu là Thiệu, tôi theo cách đó gọi ông Hồ Chí Minh là Minh.

22 April 2019

Tháng Tư, cười hay khóc.

Tháng Tư năm 1975, người Việt Nam phía Bắc đánh thắng người Việt Nam phía Nam. Người phương Bắc vui vẻ. Người phương Nam buồn rầu, nhưng tự an ủi là từ nay có hòa bình, anh em VN không còn bắn giết nhau.

Trong chiến tranh 1954-1975, phía Bắc không nói nhiều về hòa bình, hô hào dù phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng tiếp tục chiến tranh ở miền Nam. Phía Nam thì nói nhiều về hòa bình, có lẽ vì chiến tranh diễn ra tại miền Nam, tàn phá chết chóc nhiều quá. Một số thanh niên "lý tưởng" ở miền Nam còn mơ mộng nối vòng tay lớn với người anh em phía bên kia, họ đâu biết là người CS sẽ không bắt tay với tình anh em bạn bè, đảng CS chỉ muốn lãnh đạo và ra lệnh.

Hòa bình đến khi một bên thắng và một bên thua, cuộc sum họp không có tình anh em chút nào. Hai tháng sau, hơn 200 ngàn người anh em miền Nam bị người anh em miền Bắc đưa vào các trại cải tạo tập trung, tức là tù lao động khổ sai. Nhiều người bị giam 5 đến 10 năm, nhiều người đã chết ở đó, có người bị giam đến 17 năm. Cuộc chiến đã chấm dứt, người CS vẫn đi theo đánh người ngã ngựa.

Hòa bình là điều mong ước của người dân miền Nam, nhưng với bên thắng cuộc thì nó chỉ là một chặng đường. Cuộc chiến Bắc-Nam vừa xong, họ nhìn sang Kampuchea, Thái Lan, họ muốn các nước xung quanh là cộng sản giống họ, đảng CS muốn nhân dân VN tiếp tục làm người lính tiên phong đi đánh nhau cho chủ nghĩa quốc tế vô sản. ĐCSVN sẳn sàng đi vào cuộc chiến mới.

Đảng CS xem nhân dân là vật sở hửu của mình, phải làm những gì đảng muốn. Đảng CS áp đặt chế độ độc tài đảng trị, độc quyền tuyên truyền, âm mưu biến người dân thành người máy, chỉ biết có đảng và bác, quên đi cha mẹ, ông bà, tổ tiên Việt Nam.

Không chịu nổi sự cai trị độc tài của đảng CS, hơn 2 triệu người VN đã đau lòng rời quê hương đi tị nạn ở các nước khác, hàng trăm ngàn người đã chết trên biển, nhiều người bị hải tặc Thái Lan tấn công, thật kinh hoàng. Trong lúc hiểm nguy đó, những người da trắng không quen biết, khác màu da tiếng nói, đã đến cứu giúp người tị nạn. Còn lãnh đạo đảng CSVN, Thủ tướng Phạm Văn Đồng thì đi nói xấu người tị nạn VN là trộm cướp, đĩ điếm. Ông ta là hình ảnh tiêu biểu của người cộng sản nhỏ nhen.

Tháng Tư lại về, bạn cười hay bạn khóc? Có người bên thắng cuộc đang cười vì họ đã chiến thắng, mặc dù cái giá phải trả là hàng trăm ngàn thanh niên miền Bắc phải đi đánh nhau và chết ở miền Nam. Bạn bè, đồng chí, đồng bào bị chết rất nhiều mà lại cười, đó là cái cười vô liêm sĩ. Có người bên thắng cuộc đang khóc, 100 ngàn thiếu nữ miền Bắc đi Thanh niên xung phong, ở trong rừng mấy năm dài, 10 ngàn TNXP đã chết trong rừng, người trở về được thì mang bệnh tật và sống cô đơn vì tuổi xuân thì đã qua.

Bên thua cuộc thì buồn hơn, ngày "giải phóng" cũng là ngày 200 ngàn người đi vào tù, người Việt Nam bị phân biệt làm nhiều hạng khác nhau. Đang sống bình thường thì bây giờ thiếu ăn, đang có tự do thì bây giờ phải nói theo ý đảng. Nếp sống đạo đức bị phá tan hoang, thay thế bằng giáo điều cộng sản. Người tị nạn VN thì mang nỗi buồn xa xứ, ngày 30 tháng Tư là lý do phải rời quê hương, là một ngày buồn.

Vì ấu trĩ, thờ ơ, u tối
Vì muốn an thân, vì tiếc máu xương
Cả nước đã quy về một mối
Một mối hận thù, một mối đau thương !
Hạnh phúc, niềm mơ, nhân phẩm, luân thường
Đảng tới là tan nát cả !
                              thơ Nguyễn Chí Thiện

Người phương Nam đã không bảo vệ được tự do, nhân phẩm, cơm áo của mình và nếp sống đạo đức của dân tộc Việt Nam. Cái giá của hòa bình quá đắt.

Trần Mai Trung
Tháng 4, 2019

16 April 2019

Người về sau trận bóng

Đọc báo chí, xem truyền hình Việt Nam thấy VN ta thật anh hùng, tự hào. Trước kia thì đánh nhau thắng Pháp, Mỹ. Bây giờ thì đá bóng thắng Thái Lan, Malaysia (mặc dù chưa lần nào được vào vòng 32 đội chung kết world cup FIFA). VN bây giờ đã có người giàu, các fans bóng đá đi máy bay hàng ngàn cây số đến nước bạn để ủng hộ đội nhà.

Phi trường Kuala Lumpur cuối năm 2018, các fans trở về sau trận chung kết lượt đi Suzuki Cup, nữa vui nữa buồn. Vui khi Huy Hùng, Đức Huy ghi 2 bàn thắng thật đẹp ngay hiệp đầu, buồn vì để đối thủ gở lại 2-2. Thấy ai ngồi buồn thì các fans an ủi: Chúng ta sẽ thắng ở Mỹ Đình.

Một cô gái ngồi buồn ở phi trường. Cô cũng được an ủi như vậy nhưng cô không hiểu, giương cặp mắt lên nhìn.

Thấy vậy các fans hỏi: Cô là người Việt Nam ?

Cô gái gật đầu: Vâng, tôi đi xuất khẩu lao động (XKLĐ) được một năm, bây giờ đang trên đường về quê.

Các fans thắc mắc: Tại sao mặt cô buồn vậy ?

Cô gái trả lời: Khi đi tôi đóng nhiều tiền để đi, làm việc cực nhọc một năm, trừ tiền phí tiền thuế thì số tiền còn lại để giúp gia đình không được bao nhiêu, nên tôi buồn.

Các fans hỏi tiếp: Thế tại sao cô không ở lại làm thêm để có thêm tiền ?

Cô gái nói: Công ty môi giới có giới thiệu cho tôi một việc làm khác, làm ôsin (giúp việc trong nhà) cho một gia đình ở đây. Nhưng trong nhóm tôi có một chị đã làm ở đó rồi, chị nói gia đình đó ác lắm, khi không vừa ý thì họ la mắng và phạt không cho ăn. Tôi sợ nên từ chối. Công ty nói chỉ có việc đó thôi, không làm thì về nước. Khi đi tôi có đóng tiền thế chấp không bỏ hợp đồng, tôi về kiểu này không biết họ có trả lại không? Tiền thế chấp nhiều gấp mấy lần tiền phí, gia đình tôi phải mượn nợ để đóng, bây giờ không biết làm sao trả nợ.

Các fans nhìn nhau, không biết nói gì, họ không biết tiền phí, tiền thuế, tiền thế chấp của XKLĐ là cái gì.

Theo thống kê của chính quyền CSVN, trong nước có 50 triệu lao động, XKLĐ có 500 ngàn (khoản 1%), nhưng giá trị tiền kiếm được của XKLĐ nhiều hơn 10% của tổng sản lượng quốc nội. Đây là một số tiền lớn, góp phần trả lương cho những người trong chính quyền và các dịch vụ mà người XKLĐ được hưởng. Mặc dù đóng góp nhiều, người đi XKLĐ vẫn bị chèn ép:

- Chính quyền qui định tiền phí môi giới và dịch vụ tối đa là lương 1 tháng / 1 năm, nhưng trên thực tế nhiều năm qua người XKLĐ phải đóng trên 50% tiền lương cho các loại phí.

- Người XKLĐ phải đóng tiền thế chấp không bỏ hợp đồng, có thể bằng tiền lương 3 tháng lên đến 1 năm hay nhiều hơn. Ở các nước văn minh, không có loại tiền thế chấp vô lý này.

- Người XKLĐ đóng nhiều tiền nhưng không được phục vụ đàng hoàng. Khi có thắc mắc, vấn đề thì không biết hỏi ai, liên lạc với công ty môi giới hay Xứ quán thì khó khăn, và họ cũng không giúp đở gì.

Hình như mỗi lần đất nước có chuyện tự hào thì người nghèo lại cảm thấy buồn hơn. Tại sao có người giàu đi máy bay sang nước khác xem bóng đá, còn đa số dân nghèo thì phải rời gia đình đi lao động hay lấy chồng xa quê hương? Tự hào đã thắng Pháp, Mỹ mà bây giờ mấy trăm ngàn người VN đi làm những việc lao động thấp nhất tại các nước đàn em của Mỹ, Pháp.

Chương trình XKLĐ đã có hơn 30 năm nhưng vẫn còn nhiều bất công, như vậy là các lãnh đạo làm việc dở. Chúng ta muốn thay đổi lãnh đạo tốt hơn có được không? Rất tiếc, với chế độ cộng sản độc tài độc đảng hiện nay thì chúng ta không có quyền thay đổi lãnh đạo dù họ làm việc dở hay sai trái. Có một giải pháp là Việt Nam có tự do đa đảng như những quốc gia khác, nếu đảng này làm việc không tốt thì nhân dân có quyền bỏ phiếu chọn đảng khác làm việc cho nhân dân. Đó là một điều bình thường tại nhiều nơi trên thế giới nhưng nhân dân VN vẫn chưa có.

Trần Mai Trung
Tháng 4, 2019

08 April 2019

Củi tươi BOT

Cái lò ông Trọng đã cháy mấy năm, có đốt một số củi, nhưng có thể nói là nó cháy chậm. Đa số củi đã đốt là củi mục, những vụ tham nhũng đã xảy ra trong quá khứ. Lò cháy chậm nên nhân dân muốn ưu tiên đốt củi tươi trước, là bọn nhũng lạm đang móc tiền của nhân dân, và sẽ tiếp tục móc thêm nếu không bị đốt, là giới chủ BOT giao thông và các quan chức ăn tiền bảo vệ nó.

Đảng CS hay nói đến khẩu hiệu Dân biết, dân bàn, dân kiểm tra. Nhưng không thấy họ làm theo khẩu hiệu đó, chỉ dùng nó để tuyên truyền.

Dân muốn biết ai là chủ đầu tư BOT, ai hùn vốn, có liên hệ đến gia đình quan chức không, có lạm dụng quyền lực để bảo vệ cho BOT? Tiền vốn làm BOT, chi phí điều hành, số tiền thâu vào, các con số phải rõ ràng và chính xác để nhân dân biết sẽ trả phí đến khi nào. Các hợp đồng BOT không phải là bí mật quốc phòng nhưng chính quyền đã không cho dân biết. Để sửa sai, chính quyền phải phổ biến các chi tiết cho dân biết.

Dân muốn bàn chọn nhà thầu nào làm BOT để nhân dân không phải trả phí cao, đặt trạm thu phí ở đâu, quyền của nhân dân trên những con đường gần đó, BOT nào nên xóa bỏ. Các dự án BOT đã không được đấu thầu công khai mà chính quyền chỉ định thầu, có chủ BOT đặt trạm thu phí ở ngoài con đường đã xây mà nhân dân không có quyền thay đổi. Để sửa sai, chính quyền phải tạo điều kiện và môi trường để nhân dân góp ý kiến chọn nhà thầu làm BOT, đặt trạm thu phí ở đâu, thay đổi cách điều hành, nhân dân và chủ BOT được đối xử bằng nhau.

Dân muốn kiểm tra chủ BOT có làm tròn các nghĩa vụ, chi thu có khai báo chính xác để giảm bớt thời gian đóng phí của nhân dân, BOT thâu vào hàng tỉ đồng mỗi ngày nên chính quyền phải thanh tra đều hơn và mời nhân dân cùng kiểm tra. Theo quy trình hiện nay thì chính quyền thanh tra định kỳ BOT 5 năm một lần, người soạn quy trình này rõ ràng có ăn chia với các lợi ích nhóm. Chính quyền đã gây khó khăn, đánh đập, bắt giam những người dân có lòng bỏ công sức kiểm tra các BOT. Để sửa sai, chính quyền phải thả ngay những người bị bắt giam vì BOT, xin lỗi những người bị đánh đập, cám ơn và tôn trọng những người bỏ công sức kiểm tra BOT.

Chính quyền phải thực hiện các điều tối thiểu nêu trên thì có thể gọi là làm theo khẩu hiệu, nếu không thì khẩu hiệu chỉ được dùng để tuyên truyền, đảng viên CS nào nói đến khẩu hiệu đó là nói láo.

Những vấn đề xấu của các BOT là những bài học cho các dự án trong tương lai, như là Đường cao tốc Bắc-Nam. Chính quyền đi vay tiền để làm đường nhưng người trả nợ là nhân dân VN (thế hệ này và con cháu). Do đó, nhân dân có quyền biết và có ý kiến quyết định cho dự án, vay tiền của ai, chọn nhà thầu nào, phải sử dụng công nhân viên VN để tạo việc làm, kiểm tra chất lượng công trình, tiền đóng thuế của nhân dân được sử dụng ra sao, có hối lộ, tham nhũng trong đó không, v.v. Đó là những quyền hợp pháp và phải được tôn trọng.

Nếu ông Trọng muốn mọi người hoan hô thì đốt ngay mấy thanh củi tươi BOT, những BOT gian lận sổ sách để đóng thuế ít hơn và kéo dài thời gian nhân dân đóng phí, đốt những quan chức ăn tiền bảo vệ BOT, và thả ngay những người dân bị bắt giam vì BOT. Đảng CS nên biết rằng nhân dân VN anh hùng không chấp nhận kẻ nào móc tiền trong túi nhân dân, nếu không đốt chúng thì nhân dân sẽ có phản ứng.

Trần Mai Trung
Tháng 4, 2019

01 April 2019

Phim bộ Chạy án, tập 21 - Bệnh viện Hòa Bình

Thành phố Hòa Bình một ngày mùa hè, trời oi ả. Chiếc xe hơi màu xanh ngừng trước ngôi nhà nhỏ. Người đàn ông bước xuống, tay cầm cặp táp như dân làm áp phe chuyên nghiệp. Ông bấm chuông. Người chủ nhà ra mở cửa.

Ông hỏi: Đây là nhà của bác sĩ L. ?

Chủ nhà: Vâng, tôi là bác sĩ L.

Ông nói: Chúng ta phải nói chuyện về vụ án 9 người chạy thận bị chết.

Hai người bước vào nhà, ngồi yên vị ở phòng khách.

Ông nói: Tôi có thể giúp bác sĩ vô tội.

Bác sĩ L.: Ông là cò chạy án ?

Cò chạy án: Bác sĩ gọi tôi là gì cũng được, có người gọi tôi là ân nhân. Tôi đến đây để giúp bác sĩ được xử vô tội trước tòa án, nếu bác sĩ đồng ý trả một số tiền.

Bác sĩ L.: Tôi không có trách nhiệm trong vụ chết người này, tôi là bác sĩ chuyên môn, tôi không biết máy móc, tôi không có nhiệm vụ sửa máy.

Cò chạy án: Bác sĩ tin tôi đi, sự việc xảy ra không quan trọng bằng suy nghĩ của ông tòa. Nếu bác sĩ chịu trả tiền thì tôi bảo đảm bác sĩ được xử vô tội, nếu không thì biết đâu bác sĩ thành có tội.

Bác sĩ L. buồn rầu nói: Tôi làm việc với đồng lương cố định, tôi không có tiền chạy án.

*****

Trong một văn phòng có máy lạnh mát mẻ, cò chạy án và ông tòa ngồi nói chuyện.

Cò chạy án: Vụ án này lớn, có người chết. Tại sao chỉ xử có 3 người? Còn mấy người cấp trên của họ sao không thấy? Cấp trên thì trả tiền mới nhiều đó ông tòa.

Ông tòa: Tôi cũng thấy vậy. Chắc họ chạy với các đồng chí bên Viện kiểm sát (VKS) nên không bị truy tố.

Cò chạy án: Ông bác sĩ nói không có tiền chạy án.

Ông tòa: Nếu biết chạy thì ta cho hưởng chính sách khoan hồng của đảng. Nếu không biết chạy thì ta cho thấy tính nghiêm minh của pháp luật. VKS đề nghị 30-36 tháng tù treo cho ông bác sĩ, như vậy là nhẹ cho kẻ không biết chạy.

Suy nghĩ một lúc, ông tòa nói tiếp: VKS đã ăn nhiều của mấy cấp trên, họ cũng phải cho ta ăn cái gì chứ. Tôi sẽ có cách.

*****

Trong tòa án thành phố Hòa Bình, không khí nghiêm trang, im lặng.

Ông tòa: VKS đề nghị 30-36 tháng tù treo cho bác sĩ L. Tòa thấy trong hồ sơ điều tra có thiếu sót, VKS cần điều tra thêm, và đề nghị mức phạt tương ứng với tội của bị can. Tòa sẽ xử lại trong 6 tháng.

*****

Trời vào thu, trong một văn phòng sang trọng. Viên thanh tra VKS ngồi nói chuyện với ông chủ hảng và cấp trên của bệnh viện.

Chủ hảng: Sao lạ vậy, chúng tôi đã trả rất nhiều tiền chạy án. Tại sao bây giờ chúng tôi phải ra tòa ?

Thanh tra: Sau khi nhận tiền thì chúng tôi cố ý thiếu sót các ông, không truy tố. Chúng tôi truy tố 3 người cấp dưới. Không hiểu sao bên tòa không ăn được gì nên họ quay lại làm khó chúng ta.

Ông cấp trên cười: Bọn cấp dưới làm gì có tiền mà chạy. Nguyên tắc của đảng ta là lãnh đạo không sai, chỉ có cấp dưới sai, đôi khi cấp dưới phải hy sinh cho lãnh đạo.

Thanh tra: Tôi nghĩ các ông cũng nên chạy thêm tiền cho bên tòa. Nếu các ông đồng ý thì tôi sẽ gặp ông tòa để dàn xếp.

*****

Viên thanh tra VKS đến gặp ông tòa, hai người vào phòng, đóng cửa lại để bàn chuyện bí mật.

Ông tòa trách móc: Các đồng chí tham lam quá, được ăn nhiều mà giữ hết một mình. Tôi không biết nên lỡ làm lớn chuyện.

Thanh tra biết ông tòa muốn chia tiền: Mấy người bạn của tôi sẳn sàng chạy thêm tiền. Đồng chí có thể làm cho họ trắng án không ?

Ông tòa suy nghĩ rồi nói: Vụ án bây giờ có nhiều cặp mắt nhìn vào, tụi báo chí dù là "lề phải" nhưng thỉnh thoảng cũng viết vài câu không theo chỉ đạo, không dể che dấu như lúc trước.

Thanh tra cao giọng: Đồng chí muốn ăn tiền thì phải tìm cách chứ.

Ông tòa: Mấy người bạn của đồng chí là đảng viên cấp cao, tức là có nhân thân tốt, tôi sẽ cho hưởng chính sách khoan hồng của đảng, giảm án còn phân nữa. Những người cấp dưới không chịu chạy đồng nào, tôi sẽ phạt nặng hơn để làm nghiêm cho tòa án của đảng.

Thanh tra: Bất công như vậy sợ người ta sẽ nhìn thấy. Đồng chí lý luận như thế nào ?

Ông tòa: Có 9 người chết nhưng không có người nào là thủ phạm. Thủ phạm là nguồn nước làm chết người, nhưng không thể phạt nguồn nước. Ai chịu trách nhiệm về nguồn nước, quy trình không nói rỏ ràng, nhưng không thể bỏ tù quy trình. Có thể nói là sai lầm của tập thể, đồng chí biết rồi khi tập thể có sai lầm thì xem như hòa cả làng, tòa án muốn xử thế nào cũng được.

Thanh tra: Đồng chí là số một, không phải ai cũng lý luận được như vậy.

*****

Trong tòa án thành phố Hòa Bình, không khí nghiêm trang, im lặng.

Ông tòa: Trước đây 6 tháng, VKS đề nghị 30-36 tháng tù treo cho bác sĩ L. Sau khi điều tra thêm, mỗi cá nhân trong tập thể có trách nhiệm liên quan. Nay phạt bác sĩ L. 42 tháng tù giam.

Tất cả cử tọa: Ồ, bất công.


Trần Mai Trung
Tháng 4, 2019

Người thương binh cô đơn

Chiến tranh tàn phá đất nước, tàn phá con người. Một trong những hậu quả xấu xí của chiến tranh là hàng triệu người bị ...