12 November 2020

Người tài ở đâu ?

Từ xưa tới nay, các bậc minh quân hay lãnh đạo tài giỏi thường cố gắng tìm kiếm nhân tài, họ hạ mình đến mời người tài ra làm việc giúp nước.

Vua Quang Trung Nguyễn Huệ là một thiên tài quân sự, một danh tướng bách chiến bách thắng. Nhà Vua đánh tan 20 ngàn quân Thái Lan và 300 chiến thuyền tại Rạch Gầm, Mỹ Tho vào năm 1785, đánh thắng 200 ngàn quân Trung Quốc tại Đống Đa, Hà Nội vào năm 1789. Nhưng Vua Quang Trung biết mình có hạn chế về văn học, nên khi ra Bắc hà nhà Vua đã mời những người có văn tài như Ngô Thì Nhậm, Phan Huy Ích ra làm việc giúp nước, mặc dù những người này đã làm Quan với Vua Lê Chúa Trịnh, là bên đã đánh nhau với Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ.

Ở tỉnh Nghệ An có La Sơn phu tử Nguyễn Thiếp, một người học rộng tài cao. Thấy triều đình Vua Lê Chúa Trịnh nhũng nhiễu, ông từ quan về nhà dạy học để đào tạo nhân tài cho đời sau. Vua Quang Trung mến tài, đã tới gặp mặt 3 lần để mời ông ra làm việc với nhà Tây Sơn.

Cuối tháng 9-1945, quân Pháp trở lại đánh chiếm Sài Gòn, họ muốn đô hộ dân ta thêm một lần nữa. Đứng trước hiểm họa đó, hàng hàng con dân Việt Nam tham gia chống thực dân Pháp. Khi đó, hầu hết người dân VN không biết chủ nghĩa cộng sản là cái gì, thanh niên lên đường chiến đấu để giành độc lập cho nước Việt Nam chứ không phải để xây dựng chủ nghĩa xã hội.

Có hai nhân tài tốt nghiệp ở Pháp và trở về phục vụ đất nước là Triết gia Trần Đức Thảo và Luật sư Nguyễn Mạnh Tường. Hai ông có thiện cảm với chủ nghĩa CS, muốn hợp tác với đảng CS để làm việc. Hai ông ngay thẳng nói ra các sai lầm để đảng sửa chữa và trở nên tốt hơn, nhưng đảng CS hẹp hòi cho đó là nói xấu đảng. Trong 40 năm, hai ông bị đảng cô lập, không được thi thố tài năng. Đến lúc cuối đời mới dám nói ra những suy nghĩ thật của mình (*). Đảng CS thù ghét những người chống cộng, họ cũng không tin những người thân cộng, họ chỉ lợi dụng những người thân cộng để trang trí bên ngoài cho chế độ.

Năm 1975, đảng CS đánh thắng Việt Nam Cộng Hòa. Miền Nam có hàng vạn nhân tài về kỹ thuật, kinh tế, quốc phòng, họ có kinh nghiệm làm việc 10 năm, 20 năm. Đảng CS không để họ cùng xây dựng đất nước, trái lại rất nhiều người bị bắt vào tù "cải tạo", phí phạm nhân tài của đất nước. Con cháu của những người này đã rời quê hương đi sang nước khác vì không chấp nhận sự bất công của chế độ cộng sản, sau này họ học hành và làm việc rất thành công ở Mỹ, Pháp, Úc, ... Nước Việt Nam bị mất nhiều nhân tài.

Các văn nghệ sĩ ở Miền Nam, có thực tài, có tác phẩm, thì không được tiếp tục làm việc văn học và nghệ thuật. Sáng tác khác đường lối của đảng CS thì bị xem là "phản động", văn hóa Việt Nam trở thành bải tuyên truyền của một đảng. Không có tự do tư tưởng thì làm sao có tác phẩm lớn. Văn Cao và Phạm Duy là 2 nhạc sĩ tài hoa, cùng tham gia kháng chiến chống Pháp. Văn Cao ở với cộng sản đến cuối đời, Phạm Duy bỏ cộng sản và đi vào Miền Nam. Trong 20 năm 1954-1975, Văn Cao sáng tác được vài bài hát, Phạm Duy sáng tác được vài trăm bài hát. Chế độ nào giúp người tài phát huy? Chế độ nào giết chết người tài?

Tháng 9-2007, một số trí thức thành lập Viện Nghiên cứu Phát triển (Institute of Development Studies) để đóng góp vào việc xây dựng đất nước. Hoạt động được 2 năm thì đảng CS ra Quyết định 97 đòi hỏi các ý kiến phản biện về đường lối của đảng phải gởi lên cơ quan thẩm quyền chứ không được công bố. IDS có các đảng viên CS, họ biết là mấy chục năm nay có hàng ngàn góp ý của nhân dân đã gởi tới đảng nhưng chưa bao giờ được trả lời, IDS đành tự giải thể. Đảng viên trí thức còn bị đối xử như vậy thì trí thức không cộng sản làm gì có hi vọng phục vụ đất nước theo lý tưởng của mình.

Các trường đại học trên thế giới, trường thì mạnh về khoa học, trường thì mạnh về văn hóa, có trường đặt nặng lý thuyết, có trường đặt nặng thực hành, mỗi trường một vẽ, nhân tài ngành nào cũng có cơ hội tiến xa. Vài năm nay, Đại học Tôn Đức Thắng ở Sài Gòn xây dựng được một đội ngũ chăm lo cho trường, tiến tới tự chủ như các trường đại học trên thế giới. Như vậy là đụng tới cơ chế đảng CS độc quyền lãnh đạo tất cả, trường bị kết tội làm giảm vai trò lãnh đạo của đảng (!) Tổng liên đoàn lao động không biết gì về giáo dục đại học cũng dựa vào đảng để xía vào việc điều hành nhà trường. Trong môi trường đó thì nhân tài không phát triển được.

Cuối tháng 8-2020, Võ sư Tiến sĩ Phạm Đình Quý và Võ sư Tiến sĩ Hoàng Minh Tuấn làm đơn tố cáo ông Bùi Văn Cường, Bí thư tỉnh ủy Đắk Lắk, đã đạo văn, sao chép các công trình xuất bản trước đó vào Luận án Tiến sĩ của ông ta ở Đại học Hàng Hải vào năm 2018. Nhìn những gì ông Quý đã đạt được thì ông là người tài giỏi. Ông Quý và ông Tuấn tố cáo công khai, rõ ràng theo luật định, có tên người tố cáo và bị tố cáo. Cuối tháng 9, công an Đắk Lắk bắt giam ông Quý và ông Tuấn. Hai ông thẳng thắn xác nhận là tác giả của đơn tố cáo, công an chơi chữ mập mờ là khai nhận hành vi vi phạm pháp luật, công an xảo trá như vậy nên bị dân ghét.

Người tài là những người có cá tính mạnh, có suy nghĩ riêng, có tư duy độc lập. Người tài muốn khám phá ra cái mới, muốn thay thế cái cũ lạc hậu. Chủ nghĩa cộng sản đã già hơn 100 năm, nhiều lý luận không còn hợp thời. Người tài chỉ ra cái xấu và đề nghị cái tốt thì bị kết tội là tuyên truyền chống nhà nước XHCN. Người tài góp ý những việc có lợi cho dân cho nước nhưng không có lợi cho đảng thì bị kết tội là âm mưu lật đổ chính quyền (của đảng).

Đảng CS nói là muốn tìm người tài, không cần đi qua Nga, Mỹ tìm kiếm cho xa xôi, hãy vào nhà tù cộng sản thì sẽ thấy nhiều người tài đang bị giam trong đó.

Đảng CS tuyên truyền là chủ nghĩa Mác-Lênin vô địch. Ai ai cũng thấy là sau khi đem vào một phần Kinh tế thị trường, kẻ thù của chủ nghĩa Mác-Lênin, thì đời sống nhân dân bớt khổ. Vậy mà trước kia, những người muốn làm kinh tế thị trường lại bị đảng đàn áp. Ngày nay, những người muốn cắt cái đuôi xã hội chủ nghĩa nặng nề cũng bị đảng đàn áp. Người tài đưa ra các chương trình thay đổi để người dân có cuộc sống tốt hơn, đảng CS lại cấm mọi người đi ra khỏi đường mòn XHCN giả dối, dẫn tới một xã hội chênh lệch giàu nghèo càng ngày càng nhiều. Nhân tài không phát huy được trong chế độ cộng sản.

Trần Mai Trung
Tháng 11, 2020

(*) Những lời trăng trối. Trần Đức Thảo, Tri Vũ - Phan Ngọc Khuê.
Un Excommunié - Kẻ bị khai trừ. Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Quốc Vĩ.

01 October 2020

Vắc-xin nghĩa vụ quốc tế

Mấy tháng qua, các phương tiện truyền thông nói nhiều về dịch bệnh Covid. 3 bệnh nhân nhiễm virus Corona ở Việt Nam được chữa khỏi (trang mạng VovGiaoThong ngày 5-2-2020). Thêm 11 bệnh nhân được chữa khỏi Covid (trang mạng CuocSongAnToan ngày 2-4-2020). 323/334 bệnh nhân được chữa khỏi Covid-19 (báo Hà Nội Mới ngày 14-6-2020). Việt Nam đã chữa khỏi 96% ca nhiễm Covid (báo Nhân Dân ngày 5-7-2020).

Dịch bệnh Covid còn được gọi là Cúm Tàu vì nó bắt đầu từ Vũ Hán ở Trung Quốc. Sau 9 tháng hoành hành trên thế giới, nó đã làm 34 triệu người bị nhiễm bệnh và 1 triệu người bị chết. Các quốc gia ra sức tìm cách cứu chữa bệnh nhân Covid nhưng bó tay, những nước có y học tân tiến như Mỹ, Pháp, Đức, Nhật cũng chưa tìm ra thuốc chữa bệnh Covid.

Trong khi đó Việt Nam ta đã chữa khỏi mấy trăm bệnh nhân Covid, như vậy thì giải Nobel y học năm nay chắc chắn sẽ về tay Việt Nam (?)

Có một điều rất ngạc nhiên là không thấy quốc gia nào gởi bác sĩ sang Việt Nam học cách chữa khỏi bệnh Covid. Đi tìm lý do, vào Google tìm "covid treatment" thì thấy thông báo của WHO (World Health Organization): To date, there are no specific vaccines or medicines for Covid-19. Nghĩa là: Hiện nay, không có vắc-xin hoặc thuốc chữa bệnh Covid-19. Như vậy thì Việt Nam chữa khỏi mấy trăm bệnh nhân Covid bằng thuốc gì ?

Nước Đức được khen là đối phó tốt với dịch bệnh Covid, có 9.500 người bị chết trong số 290 ngàn người bị nhiễm bệnh, tỉ lệ 3,28%. Các bệnh viện Đức không có thuốc chữa khỏi Covid, họ chỉ áp dụng các biện pháp hỗ trợ bệnh nhân cầm cự Covid đến khi hồi phục (recover), như bơm oxygen vào cơ thể khi cần, dùng máy trợ thở, giữ cho cơ thể không bị mất nước (dehydration), giúp bệnh nhân giảm sốt, hỗ trợ các bộ phận liên quan nếu bệnh nhân có những bệnh khác, v.v. Các bệnh viện Việt Nam cũng áp dụng theo bài bản như vậy, không có thuốc đặc biệt nào khác.

Thì ra mấy anh Tuyên giáo tuyên láo "nổ" quá lớn. Các nước khác trình bày đúng sự thật là bệnh viện hỗ trợ các bệnh nhân hồi phục, chứ chưa chữa được Covid. Tuyên giáo VN thì "nổ" là nước ta chữa khỏi mấy trăm ca Covid. Nổ lớn như vậy thì tự thấy mình oai nhưng cũng có cái tai hại, người dân tưởng là đảng và chính phủ chữa được bệnh Covid nên đâm ra khinh thường Covid, dễ bị đi vào làn sóng thứ 2.

Không ai nghĩ các bác sĩ muốn "nổ" như vậy, sai lầm này đến từ Ban tuyên giáo đảng cộng sản (CS). Việt Nam đang bị cai trị bởi một đảng độc tài, Ban tuyên giáo muốn "nổ" thì các phương tiện truyền thông được lệnh phải làm theo như vậy. Không phải đảng nói cái gì cũng đúng, chúng ta cần có tự do báo chí để thông tin sự thật chứ không cần báo chí tuyên truyền.

Hiện nay nhiều quốc gia đang ra sức nghiên cứu vaccine để ngăn ngừa Covid, sau khi thử nghiệm thành công trên thú vật thì vaccine sẽ được thử nghiệm trên con người, qua 3 giai đoạn:

Giai đoạn 1, thử nghiệm trên mấy chục người khỏe mạnh.
Giai đoạn 2, thử nghiệm trên mấy trăm người, thuộc nhiều lứa tuổi, đa dạng hơn.
Giai đoạn 3, thử nghiệm trên mấy chục ngàn người, phản ảnh các thành phần trong xã hội, bao gồm những người có bệnh khác, xác định các tác dụng phụ (side effects).

Sau khi 3 giai đoạn thử nghiệm có kết quả thành công thì sản phẩm sẽ được phê duyệt.

Thông thường, mỗi giai đoạn kéo dài từ một đến vài năm, và mỗi giai đoạn phải có kết quả thành công trước khi bước sang giai đoạn kế tiếp. Vaccine ngừa Covid thì được tập trung làm nhanh hơn nhưng cũng phải tôn trọng các tiêu chuẩn kiểm tra.

Ngày 11-8-2020, Tổng thống Putin nước Nga thông báo là nước Nga đã phê duyệt vaccine Sputnik 5 do họ làm ra cho Covid. Được biết vaccine Sputnik 5 vừa trải qua thử nghiệm giai đoạn 1 trên mấy chục người trong vòng chưa tới 2 tháng. Putin cho biết sẽ bỏ qua giai đoạn 2 và sẽ bắt đầu thử nghiệm giai đoạn 3. Việc nước Nga phê duyệt vaccine Sputnik 5 khi vừa mới xong giai đoạn 1 và chưa bắt đầu thử nghiệm giai đoạn 3 đã khiến hầu hết các nhà khoa học trên thế giới đặt dấu hỏi rất lớn về sự hiệu quả và an toàn của nó.

Giống như hành vi của một đàn em trung thành, chỉ 3 ngày sau khi Putin tuyên bố, Bộ y tế VN thông báo sẽ mua từ 50 đến 150 triệu liều vaccine do nước Nga sản xuất. Tại sao không tìm hiểu và so sánh các loại thuốc trên thế giới trước khi chọn liều thuốc có hiệu quả và an toàn cho người dân, mà lại hấp tấp cam kết mua một loại thuốc chưa thử nghiệm xong ?

Trong cuộc chiến 20 năm 1954-1975, 1 triệu thanh niên Miền Bắc đã chết ở Miền Nam để đảng CSVN thực hiện nghĩa vụ quốc tế với đàn anh Liên Xô, Trung Quốc. Ngày nay, sự lệ thuộc đàn anh vẫn còn đó, đảng CSVN xem trọng ý muốn của Nga, Tàu hơn là sinh mạng của hàng triệu người dân VN, tình nguyện thí nghiệm thuốc cho đàn anh.

Bên cạnh đó, một số quan chức CS thúc đẩy dùng người Việt Nam làm thử nghiệm cho thuốc của nước khác là vì tiền, họ được hối lộ (lại quả) một số tiền lớn cho cá nhân họ, thật là táng tận lương tâm.

Một kịch bản sẽ diễn ra là đảng CSVN sẽ ép buộc những đảng viên CS cấp thấp "xung phong" bị tiêm thuốc trước để làm gương. Hoặc là làm như đàn anh TQ, yêu cầu các công nhân viên đăng ký bị chích thuốc để thí nghiệm cho vaccine, người nào từ chối thì bị mất việc. Rồi đảng CS sẽ dùng người dân VN làm thử nghiệm cho vaccine của Nga, Tàu. Tội ác này rất nghiêm trọng.

Trần Mai Trung
Tháng 10, 2020

17 September 2020

Bầu cử Mỹ và bầu cử Việt Nam

Mỹ là quốc gia giàu mạnh nhất thế giới hiện nay. Tổng thống Mỹ là người có nhiều quyền lực, các quyết định của ông ta ảnh hưởng đến tương lai nước Mỹ và nhiều nước khác. Tổng thống có quyền mời hoặc sa thải những người làm việc trong chính phủ, nhưng ông ta không có quyền quyết định sẽ được tiếp tục làm Tổng thống hay không.

Mỗi 4 năm, người dân Mỹ lại chọn lựa người sẽ làm Tổng thống để điều hành quốc gia, ngày 3-11-2020 là đến ngày đó. Tổng thống Mỹ hiện nay là Donald Trump, ông ta muốn tiếp tục làm Tổng thống thêm 4 năm nữa. Theo thăm dò thì cơ hội ông Trump được tái đắc cử là 50/50, và khả năng ông bị mất chức cho người khác là 50/50, rất khít khao. Phải tới ngày bầu cử mới biết được người dân sẽ bỏ phiếu cho ông Trump được ở lại hay là phải ra đi. Đây là một thí dụ cụ thể của dân chủ, một nét đẹp của dân chủ.

Nước Mỹ và các nước dân chủ Pháp, Đức, Nhật, Úc đã có mấy chục lần bầu cử như vậy. Có những cuộc bầu cử, Tổng thống, Thủ tướng được người dân bỏ phiếu tín nhiệm làm việc tiếp. Có những cuộc bầu cử, Tổng thống, Thủ tướng bị người dân bỏ phiếu cho đảng đối lập thay thế. Việc thay đổi lãnh đạo chính phủ ở các nước dân chủ là bình thường, không phải là trời sập. Cuộc sống của người dân vẫn tiếp tục, guồng máy chính phủ vẫn chạy đều vì nhân viên chính phủ làm việc theo luật lệ chứ không theo một người lãnh đạo nào, quân đội vẫn ở đó vì quân đội phục vụ cho Tổ quốc chứ không phục vụ cho một đảng.

Mỗi công dân có một lá phiếu bằng nhau, không phân biệt nam nữ, màu da, tôn giáo, đảng phái. Lãnh đạo của chính phủ là do người dân bầu lên, và cũng có thể bị người dân cho đi xuống bằng cách bỏ phiếu cho đảng khác. Do đó, chính phủ thường đưa ra những chính sách hợp với lòng dân để được người dân tín nhiệm, chứ không dám bắt người dân phải hi sinh cho các chính sách của đảng cầm quyền.

Việt Nam có chức Chủ tịch nước, tương đương với Tổng thống, nhưng chức vụ này không do người dân VN bầu lên mà do đảng cộng sản chỉ định. Trong các buổi họp nội bộ của đảng CS, họ sắp xếp và chỉ định đảng viên nào làm Chủ tịch nước, đảng viên nào làm Thủ tướng, Chủ tịch Quốc hội, Bộ trưởng, Tỉnh trưởng, xuống tới Thôn trưởng. Những quan chức này không cần người dân bầu lên cho nên họ xem người dân như cục đất, họ vo tròn, bóp méo người dân cũng phải chịu, họ chỉ làm theo lệnh của đảng CS là người cho họ chức vụ.

Người Việt Nam muốn chính phủ tôn trọng ý kiến của mình thì phải giành lại quyền tự do bầu cử và ứng cử, nếu không thì suốt đời chỉ là công dân hạng 2 trên quê hương của mình, không có quyền chọn lựa người điều hành đất nước, thấy quan chức tham nhũng thì chỉ biết chửi trên bàn nhậu vì không có một tờ báo để tố cáo, con cháu của nhân dân dù có khả năng cũng không vươn lên được với con cháu quan chức CS.

Chế độ độc tài tạo nên sự chống đối và bất ổn, phải trả nhiều tiền cho các lực lượng an ninh kiểm soát người dân. Chỉ riêng Bộ công an, hàng tháng họ trả lương cho hơn 1 triệu người, như là công an viên, tình báo viên, nhân viên nhà tù, cộng thêm các chi phí về cơ sở vật chất và phương tiện làm việc của họ. Số tiền to lớn này thay vì dùng để kiểm soát người dân thì đúng ra nên được sử dụng để phục vụ người dân. Tăng lương cho Giáo viên, xây thêm trường học, tăng ngân sách giáo dục để phụ huynh không phải trả thêm phí này phí kia khi đưa con đến trường. Tăng lương cho Y tá, xây thêm bệnh viện, tăng ngân sách y tế để bệnh nhân không phải trả thêm tiền này tiền kia khi vào bệnh viện. Nhân dân VN không có tiếng nói nào trong việc sử dụng số tiền đóng thuế của mình.

Có người nói rằng thay đổi chế độ từ cộng sản độc tài sang tự do dân chủ thì đất nước bị rối loạn "12 sứ quân". Các nước ở Đông Âu như Ba Lan, Hungary bị đảng CS cai trị 44 năm, đến năm 1989 thì nhân dân xuống đường giải tán đảng CS và chuyển sang thể chế dân chủ. 30 năm qua, các nước đó phát triển ổn định, không có rối loạn.

Người dân muốn phát triển đất nước trong hòa bình, muốn thay đổi chính phủ trong hòa bình qua thùng phiếu như các nước dân chủ. Đảng CS lấy mất quyền tự do bầu cử và ứng cử của người dân, lấy mất các phương tiện hòa bình để thay đổi xã hội, đảng CS ép buộc nhân dân VN phải biểu tình, phải làm cách mạng thì mới thay đổi được chính phủ.

Trần Mai Trung
Tháng 9, 2020

01 September 2020

Người đảng viên trẻ

Tuổi trẻ là tương lai của đất nước, điều này càng đúng với Việt Nam khi 50% dân số trẻ hơn 30 tuổi. Ở lứa tuổi thanh niên, mỗi bạn chọn cho mình một hướng đi. Bạn có thể chọn khoa học kỹ thuật, văn hóa giáo dục, quản trị kinh tế, thể thao, nghệ thuật, ... tùy theo sở thích và khả năng của mỗi người.

Tại nhiều quốc gia, khi chọn một ngành chuyên môn, họ cố gắng trau dồi để giỏi trong ngành đó. Nếu giỏi thì họ được lên chức và có ý kiến quyết định trong công việc. Mỗi người giỏi trong ngành của mình sẽ làm cho đất nước giàu mạnh hơn. Họ cũng để ý đến các hoạt động khác, như người kỹ sư chơi thể thao vào cuối tuần để giữ cho thân thể khỏe mạnh, cô sinh viên làm việc thiện nguyện để giúp đỡ cộng đồng, người thương gia tặng tiền các hội từ thiện để làm những việc hữu ích mà chính quyền không làm.

Tại Việt Nam thì khác, nhiều người có chuyên môn giỏi nhưng không được lên chức, không được làm Giám đốc, Hiệu trưởng vì không là đảng viên cộng sản (CS). Có nhiều trường hợp người cấp trên có khả năng kém hơn các chuyên viên cấp dưới. Vì có khả năng kém nên họ có quyết định chậm trễ hoặc sai lầm, làm ảnh hưởng xấu đến dự án. Đó cũng là một lý do làm Việt Nam phát triển chậm.

Trước kia, tôi có những người bạn ở lứa tuổi đôi mươi, trong sáng và nhiệt tình. Có người là đoàn viên Thanh niên cộng sản (TNCS), có người là đảng viên CS trẻ. Họ nói phải vào đảng thì mới lên chức, mới có cơ hội nắm các chức vụ quan trọng để đưa ra những quyết định làm thay đổi đất nước.

Nhiều năm sau gặp lại thì thấy có hai nhóm đảng viên. Một nhóm thì nói nhiều, đang có các chức vụ cao, không thấy nhắc đến những lý tưởng của tuổi trẻ, họ nói chuyện giống những người mà họ đã chỉ trích trước kia, bây giờ họ trở thành một bộ phận của guồng máy. Một nhóm thì nói ít, đôi khi nhắc lại những lý tưởng của tuổi trẻ, nhưng với một tâm trạng buông xuôi, bây giờ họ bị đẩy qua lên lề của guồng máy, vì có khả năng chuyên môn nên được giữ lại làm việc nhưng không có quyền quyết định.

Cùng là đảng viên CS, nhóm được lên chức thì không muốn thay đổi những quyền lợi mà họ đang có, nhóm không lên chức thì không có khả năng thay đổi guồng máy, phải thi hành các quyết định của đảng bộ (dù họ không tán thành).

Tài liệu CS nói là muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội (CNXH) thì phải có con người xã hội chủ nghĩa (XHCN), là những người sẵn sàng hi sinh quyền lợi của cá nhân mình để phục vụ nhân dân. Theo cơ cấu tổ chức của đảng CS thì đảng viên bầu ra cấp Ủy đảng bộ, rồi bầu lên cấp Ủy cao hơn, 200 đảng viên "ưu tú" nhất là Ủy viên trung ương (UVTW). Hãy nhìn thật kỹ 200 UVTW hiện nay, có người nào, tên gì, đang sống đúng nghĩa con người XHCN? Câu trả lời là không thấy. 200 UVTW có muốn từ bỏ đặc quyền đặc lợi để xây dựng một xã hội bình đẳng không? Ai cũng thấy 200 người đó đang ở nhà lớn, thâu tóm tiền bạc cho gia đình họ, vui vẻ hưởng thụ sự giàu có trong khi nhân dân nghèo khổ.

Người thanh niên trẻ đi vào đảng CS với hi vọng thay đổi xã hội, điểm cao nhất là trở thành UVTW, các bạn có đủ là đa số trong 200 UVTW không? Hãy nhìn 200 UVTW hiện nay, họ sẽ không để yên cho những người liêm chính vươn lên, vì họ biết những người liêm chính sẽ bất bình với sự tham nhũng của họ, sẽ đưa họ vào lò. 200 UVTW đang tranh giành quyền lợi cho phe đảng, họ có tư cách đối nghịch hẳn với con người XHCN thì làm sao xây dựng được CNXH, theo sách vở thì họ đang phá hoại CNXH.

Một người là đoàn viên TNCS lúc 15 tuổi, vài năm sau là sinh viên Luật khoa tại Đại học Moskva, rồi là đảng viên trẻ lúc 21 tuổi, đó là Mikhail Gorbachev. Năm 1980 là Ủy viên Bộ chính trị và sau đó làm Tổng bí thư đảng CS Liên Xô trong 6 năm. Bây giờ ông nói: "Tôi đã dành một nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản. Hôm nay tôi đau buồn mà nói rằng đảng cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá".

Một người là đoàn viên TNCS, mấy năm sau tốt nghiệp Kỹ sư Xây dựng tại Đại học Bách khoa Ural, rồi là đảng viên CS, đó là Boris Yeltsin. Năm 1985 làm Bí thư thành ủy Moskva, năm 1990 ông bỏ đảng sau khi làm đảng viên 30 năm. Năm 1991 được bầu làm Tổng thống Liên bang Nga, tháng 11 năm đó ông ra quyết định cấm đảng CS hoạt động, ông nói: "Cộng sản không thể thay đổi mà chỉ có thể thay thế".

Đảng CS không những làm hư đảng viên mà còn làm hư người dân. Một người là đoàn viên TNCS Đông Đức lúc 14 tuổi, tốt nghiệp Tiến sĩ Hóa học năm 1986, đó là Angela Merkel. Năm 1990 đảng CS Đông Đức bị giải thể, Đông Đức cộng sản được sáp nhập vào Tây Đức dân chủ, và điều hành bởi chính quyền Tây Đức. Bà Merkel tiếp tục sống bình thường, không bị phân biệt đối xử. 15 năm sau, Bà được bầu làm Thủ tướng nước Đức, và được tín nhiệm ở chức vụ đó cho đến ngày nay (2020). Phê bình về CS, bà nói: "Cộng sản đã làm cho người dân trở nên gian dối".

Một người là đảng viên CS Đông Dương, tiền thân của đảng CSVN, lúc 19 tuổi. Sau này làm Chủ nhiệm Viện triết học Mác-Lênin, Phó chủ nhiệm Trường đảng Nguyễn Ái Quốc, đó là Hoàng Minh Chính. Sau 30 năm theo đảng thì ông Chính được sáng mắt, thấy được những gian dối của chủ nghĩa Marx. Con người cũng như xã hội do nhu cầu sinh tồn phải hợp lực cho mưu sinh và cải thiện cuộc sống, Marx lại nói rằng lịch sử các xã hội từ trước đến nay chỉ là lịch sử đấu tranh giai cấp, Marx muốn tạo ra sự căm thù trong lòng người. Chuyên chính vô sản là sáng tạo vĩ đại nhất của Marx, thật ra chỉ là công cụ để đảng CS độc tài, giành đặc quyền đặc lợi cho đảng, giết chết các quyền tự do của nhân dân.

Hiện nay có hơn 190 nước trên thế giới, thì hơn 180 nước không theo chế độ CS, không thích CNXH, họ chọn các thể chế khác. Chỉ có ít hơn 10 nước theo chế độ CS, vậy mà đảng CS tuyên truyền rằng CNXH là con đường duy nhất (?) Ngay nước CS đầu tiên Liên Xô, nơi đã chỉ dạy và huấn luyện Hồ Chí Minh, Trần Phú, cũng không còn nữa. Nhân dân nước Nga, Ukraine đã kéo các tượng của Lenin, Stalin xuống đất và cho vào nghĩa địa.

Chế độ nào cũng có bắt đầu và kết thúc, chỉ có người dân là luôn luôn tồn tại. Chế độ CS tại Liên Xô đã bắt đầu và kết thúc. Chế độ CS tại Ba Lan, Đông Đức đã bắt đầu và kết thúc. Chế độ CS tại Việt Nam, Trung Quốc cũng sẽ kết thúc. Các đảng viên CS đừng chạy theo phục vụ đảng mà hãy xem trọng nhân dân, khi đảng ra lệnh bắn vào nhân dân thì không bắn, khi đảng ra lệnh đàn áp nhân dân thì không làm. Càng nhiều đảng viên đứng về phía nhân dân thì chế độ CS sẽ được kết thúc không đổ máu.

Trần Mai Trung
Tháng 9, 2020

18 August 2020

Chờ đợi 200 năm

Thuở trước đọc sách Tuấn chàng trai nước Việt của Nguyễn Vỹ, có một vài trang nói về người đảng viên cộng sản (CS). Anh ta có cuộc sống trung bình, nhà không bao giờ đóng cửa. Hàng xóm sang mượn đồ dùng trong nhà, anh luôn luôn vui vẻ cho mượn, anh quan niệm mọi của cải là của chung. Có người dùng xong trả lại, có người "quên" không trả anh cũng không nhắc. Dần dần đồ dùng trong nhà ít hẳn đi, và rồi anh dọn nhà đi nơi khác. Hình ảnh thật dễ thương và ngộ nghĩnh. Đó là thời Pháp thuộc, đảng CS chưa chiếm được chính quyền.

Năm 1945, đảng CS chiếm được chính quyền, nhưng lại bị mất chính quyền khi người Pháp trở lại. Trong 9 năm kháng chiến, không thấy đảng viên tham nhũng, nhưng người ta thấy có đảng viên hung dữ, nhất là trong Cải cách ruộng đất, đảng viên la hét ông già bà lão, họ cũng có can đảm tử hình đồng bào của mình.

Năm 1954, nhân dân Việt Nam đánh thắng thực dân Pháp và đảng CS giành được chính quyền. Khi đó đa số người dân sống bằng nghề nông. Năm 1958, đảng CS ra quyết định Tập thể hóa nông nghiệp, ép buộc nông dân nộp đất cho các Hợp tác xã (HTX) do đảng lập ra và điều hành. Theo chính sách đảng độc quyền lãnh đạo và giành đặc quyền đặc lợi cho đảng viên nên Ban điều hành của HTX là các đảng viên CS. Bấy giờ là thời kỳ chuyên chính vô sản nhưng người ta đã thấy các đảng viên tham nhũng tại các HTX và cửa hàng phân phối.

Nông dân thì phải tuân theo luật lệ của HTX nhưng cán bộ CS thì lợi dụng tư liệu sản xuất của HTX về làm việc riêng, lợi dụng chức quyền tính công điểm không công bằng. Cán bộ ở cửa hàng phân phối cũng lợi dụng quyền chức thiên vị gia đình, bà con của họ. Có nhiều vụ lén bán hàng ra chợ đen để lấy tiền bỏ túi riêng. Đảng viên cao cấp thì có cửa hàng đặc biệt, có nhiều hàng hóa tốt với giá rẻ. Các lĩnh vực khác cũng có tham ô, ăn cắp tại các kho hàng. Khi đó miền Bắc còn nghèo, chỉ ăn được ít, nên nhiều người không thấy.

Khi vào miền Nam năm 1975, cán bộ CS đã biết giành cho riêng họ nhà lớn, xe sang, biết hưởng thụ ăn ngon, gái đẹp. Lúc bấy giờ, người dân miền Nam đang hoảng hốt, đâu có thời giờ "dạy" cho cán bộ mấy chuyện đó, vậy mà đảng cứ đổ lỗi là xã hội miền Nam phồn vinh làm hư cán bộ của họ. Mấy tháng sau, mấy năm sau, các đảng viên tiến nhanh, tiến mạnh chiếm thêm nhiều nhà, nhiều đất cho gia đình họ, trong khi hàng triệu người dân thành phố bị bắt đi vùng Kinh tế mới. Miền Nam có cái bánh lớn hơn nên các đảng viên ăn nhiều hơn.

Trong những năm 1990 và về sau, không còn viện trợ của Nga xô và Trung cộng, chính sách Kinh tế tập trung XHCN đi từ thất bại này đến thất bại khác, đảng CS phải chuyển sang Kinh tế thị trường để tồn tại. Các nước tư bản vào đầu tư buôn bán, có nhiều tư bản di chuyển thì tham nhũng càng phồng to ra. Một số đảng viên CS trở thành "tư bản đỏ", lập ra các nhóm lợi ích sân sau, cấu kết với đảng viên trong chính quyền, biến các công sản như ruộng đất, hãng xưởng thành của riêng. Chính quyền tham nhũng tràn lan, ngoài đường thì công an giao thông lấy tiền người dân, trong cơ quan thì lấy tiền doanh nghiệp, trong giáo dục cũng mua bán điểm, cấp dưới tham nhũng để nộp tiền cấp trên. Lúc này thì nhân dân thấy rỏ đảng viên tham nhũng nhiều như thế nào.

Đến lúc thế hệ đảng viên CS thứ 2 đi vào chính quyền thì tham nhũng tiến lên đỉnh điểm. Được đảng và cha mẹ chỉ dẫn, họ biết nhiều hơn, họ mở rộng sự tham nhũng ra nhiều lĩnh vực. Nhân dân làm việc, đóng thuế, đóng phí cho các công việc chung của đất nước, đảng viên thì tham nhũng ngân sách công, tiêu xài phung phí tiền của nhân dân, đi vay nợ mấy trăm ngàn tỉ đồng rồi bắt nhân dân trả nợ. Đảng viên trong doanh nghiệp và trong chính quyền thông đồng tăng giá điện, giá nước, giá xăng tùy ý. 

Đảng viên CS chạy chức chạy ghế, bán chức bán ghế cho phe đảng, con cháu, như Tổng bí thư Nông Đức Mạnh đưa con Nông Quốc Tuấn làm Bí thư tỉnh Bắc Giang. Chủ tịch tỉnh Triệu Đức Thanh đưa con Triệu Tài Vinh làm Bí thư tỉnh Hà Giang, rồi Vinh cho bà con, dâu rể làm quan trong tỉnh, chạy điểm cho con gái khi thi cử. Bí thư tỉnh Nguyễn Nhân Chiến đưa con Nguyễn Nhân Chinh làm Bí thư thành ủy Bắc Ninh. Nguyễn Bá Cảnh con Nguyễn Bá Thanh có tiền mua siêu xe McLaren 27 tỉ đồng. Bây giờ, các đảng viên ăn nhiều hơn và ngông nghênh hơn nên mọi người đều thấy.

Hi vọng nhân dân VN không phải chịu đựng thế hệ đảng viên CS thứ 3 sẽ rất tồi tệ.

Sau khi giàu lên bằng tiền tham nhũng, đảng viên CS cho con cháu rời VN đi du học và ở lại nước ngoài, mua nhà cửa bên đó, khi mất chức hay về hưu thì họ bỏ quê hương sang sống bên đó. Họ vay nhiều nợ để mua về những nhà máy chạy bằng than đá, thải ra nhiều chất độc làm dơ bẩn đất nước, rồi cho gia đình ra nước ngoài sống sạch sẽ. Nhân dân VN sống trên quê hương, phải trả các món nợ mà đảng CS đã vay, phải hít thở không khí ô nhiễm.

Ai cũng biết tham nhũng là sai trái mà tại sao có nhiều tham nhũng như vậy? Có 2 nguyên nhân là:

- Đảng CS dùng võ lực độc quyền lãnh đạo toàn diện. Đảng lãnh đạo chính quyền, quốc hội, tòa án, báo chí, v.v. Người dân chỉ ra tham nhũng ở đâu, ai tham nhũng, nhưng viện kiểm sát của đảng không truy tố, côn an của đảng không đến bắt, nếu ra tòa án của đảng thì được xử nhẹ vì là đảng viên.

- Đảng CS giành đặc quyền đặc lợi cho các đảng viên để duy trì chế độ. Như vậy là khuyến khích tham nhũng, mỗi ngày có một số đảng viên tham nhũng mới được tạo nên, không bao giờ trừ được hết tham nhũng.

Thực tế cho thấy những người tham nhũng ở VN là đảng viên CS, và người độc quyền bài trừ tham nhũng cũng là đảng viên CS, các đảng viên trong Ban thanh tra thì chính họ cũng tham nhũng, một trò cười. Đảng khoe là họ có chương trình bài trừ tham nhũng, rộng rải mà nói thì trong 10 năm qua họ trừ được 5% tham nhũng, như vậy thì phải 200 năm mới trừ hết tham nhũng. Nhân dân VN ơi, có đủ kiên nhẫn để chờ đợi lâu như vậy không ?

Có một giải pháp ngắn hơn 200 năm, đó là Việt Nam có tự do dân chủ, đa nguyên đa đảng, tam quyền phân lập. Mọi công dân VN có quyền bầu cử và ứng cử bình đẳng với nhau. Các đảng phải trình bày chính sách, chương trình với nhân dân, người dân thích chương trình nào thì bỏ phiếu cho đảng đó. Đảng nào soạn chương trình theo ý muốn của đảng mà không theo ý muốn của dân thì người dân không bỏ phiếu cho họ, đảng đó sẽ bị thua. Không ngược đời như hiện nay là nhân dân phải làm theo ý muốn của đảng.

Đảng nào thắng cử sẽ cầm quyền, nếu họ có nhiều đảng viên tham nhũng thì người dân sẽ bỏ phiếu cho đảng khác trong kỳ bầu cử tới. Đảng mới thay thế đảng tham nhũng, các đảng viên tham nhũng sẽ rời chính quyền và trở về làm người dân bình thường, không cần đến lò củi lộn xộn của ông Trọng. Đó là giải pháp tốt nhất và nhanh hơn là chờ đợi 200 năm.

Trần Mai Trung
Tháng 8, 2020

29 July 2020

Người giỏi nhất Đảng

Trong các đảng phái chính trị, các đảng viên thường chọn lựa người giỏi nhất, có đạo đức, sức khỏe làm Đảng trưởng, một vài đảng gọi là Tổng bí thư (TBT). Đảng CSVN đang chuẩn bị bầu cử (nhiều đảng viên nói không phải bầu cử mà là giành giật, sắp xếp) cho chức TBT vào năm tới. Muốn biết TBT mới là ai thì hãy nhìn lại các TBT trong quá khứ được bầu cử hay sắp xếp như thế nào.

Hai TBT đầu tiên của đảng CSVN là Trần Phú và Lê Hồng Phong. Trần Phú người Phú Yên, miền Trung. Năm 23 tuổi, Phú được móc nối đi sang Liên Xô (LX), Phú được đảng CSLX huấn luyện trong 3 năm tại Đại học cộng sản Phương Đông (1). Năm 1930, đảng họp Hội nghị lần thứ nhất ở HongKong, Phú được Quốc tế cộng sản (2) sắp xếp làm TBT lúc 26 tuổi.

Lê Hồng Phong người Nghệ An. Năm 22 tuổi, Phong đi sang Quảng Châu (TQ). Hai năm sau, Phong gia nhập đảng CS Trung Quốc. Sau đó, Phong đi sang Liên Xô và được đảng CSLX huấn luyện tại Đại học cộng sản Phương Đông. Năm 1934, Ban chỉ huy hải ngoại của đảng được thành lập tại Macao (TQ) theo chỉ đạo của Quốc tế cộng sản, Phong được sắp xếp làm TBT.

Theo tuyên truyền thì đảng CS có "dân chủ nội bộ", các đảng viên bầu ra cấp Ủy, rồi bầu lên Trung ương, TBT. Trên thực tế thì các chức vụ được giành giựt, sắp xếp trước khi đưa ra bầu, nên đa số là đồng ý với danh sách được định sẳn. Trước kia thì Ban bí thư lo việc sắp xếp, sau đó Ba búa Lê Đức Thọ đem về Ban tổ chức để độc quyền việc sắp xếp, ngày nay là Tiểu ban nhân sự. Người đặt quyền lợi đất nước lên trên hết thì đề cử những người có khả năng vào các chức vụ để làm việc tốt cho đất nước. Người đặt quyền lợi phe đảng lên trên hết thì đưa người của phe nhóm họ, những người không có khả năng nhưng trung thành với đảng để bảo vệ quyền lợi của phe đảng.

Bốn TBT cuối cùng của đảng CSVN là Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh và Nguyễn Phú Trọng.

Đỗ Mười người Hà Nội. Mười không được học hành nhiều, theo một số nguồn tin thì khi trẻ Mười làm đồ tể giết heo. Mặc dù có trình độ Tiểu học, năm 1956 đảng sắp xếp Mười làm Thứ trưởng Bộ công thương, rồi Bộ trưởng Nội thương. Mười không được học hành về tài chánh, thương mại nên không xây dựng được gì cho nền thương nghiệp VN, chỉ lo "cải tạo" công thương nghiệp, tịch thu tài sản, tiền bạc của người dân. Không một đảng viên có suy nghĩ nào bỏ phiếu cho một người có trình độ như Mười lên chức. Vậy mà Mười được sắp xếp lên làm Thủ tướng, rồi năm 1991 làm TBT. Đến khi chết Mười vẫn không hối hận đã phá nát bao nhiêu gia đình trong mấy lần "cải tạo" công thương nghiệp.

Lê Khả Phiêu người Thanh Hóa. Phiêu ở trong quân đội nhưng không chuyên về hành quân mà chuyên về nói, Phiêu là Chính trị viên Đại đội đi lên Tổng cục Chính trị. Đảng CS không phải là một khối đoàn kết, năm 1997 Đổ Mười, Võ Văn Kiệt, Lê Đức Anh muốn đi tới CNXH theo 3 con đường khác nhau. Đấm đá bất phân thắng bại, 3 người lên làm Cố vấn và sắp xếp cho Phiêu làm TBT. Phiêu không lo xây dựng đất nước, chỉ lo xây dựng phe nhóm của mình. Phiêu đưa đồng hương Thanh Hóa về nắm các chức vụ ở trung ương như Nguyễn Dy Niên làm Bộ trưởng Ngoại giao, Lê Huy Ngọ làm Bộ trưởng Nông Nghiệp, Hoàng Ngọc Nhất làm Thứ trưởng Côn an. Phiêu ra lệnh ký Hiệp định Biên giới và vịnh Bắc bộ làm mất một số đất và biển của Việt Nam, Phiêu bán rẻ đất nước để bám giữ cái ghế TBT.

Nông Đức Mạnh người Bắc Kạn, miền Bắc. Mạnh nổi tiếng với câu nói: Nuôi con gì, trồng cây gì. Đi đâu Mạnh cũng lập lại cho có hỏi, không nói rõ con gì, cây gì vì Mạnh không biết nơi đó có gì. Điều này không do "thế lực thù địch" đặt ra mà do các đảng viên nói lại. Đa số đảng viên đánh giá Mạnh dưới trung bình, không phải là người giỏi nhất đảng. Vậy ai đã bầu cho Mạnh làm TBT? Rõ ràng là do sự sắp xếp. Việc làm đầu tiên của Mạnh ở chức TBT là thông qua dự án Bauxite tây nguyên theo ý muốn của Trung Quốc. Trước khi về hưu, Mạnh vận động Tỉnh bộ Bắc Giang họp đột xuất vào tháng 8-2010 để đưa con trai là Nông Quốc Tuấn làm Bí thư Tỉnh ủy. Vài tháng sau, Mạnh chạy thêm ghế cho con, đưa Tuấn vào Trung ương đảng. Mạnh mở ra phong trào đảng viên CS chạy ghế cho gia đình con cái trước khi về hưu.

Nguyễn Phú Trọng người xã Đông Hội, Hà Nội. Trọng học Văn tại Đại học Tổng hợp Hà Nội và học Xây dựng đảng tại Trường đảng Khoa học xã hội bên Liên Xô. Trọng cũng có mấy câu nói "nổi tiếng". Tháng 9-2013, Trọng nói: Hiến pháp Việt Nam quan trọng sau Cương lĩnh đảng CS. Trọng đặt đảng CS lên trên nước VN, khi có mâu thuẩn giữa Đảng và Nước thì Trọng lo bảo vệ đảng và bỏ nước VN. Suy nghĩ này giống như Nguyễn Văn Linh, thà mất nước chứ không mất đảng, suy nghĩ của kẻ phản quốc.

Đa số đảng viên đánh giá Trọng không cao, chính các đảng viên đã cho Trọng cái biệt hiệu Trọng Lú. Vậy ai đã bầu cho Trọng làm TBT? Mấy năm qua, Trọng đã ký 27 văn bản hợp tác với Trung Quốc. Các văn bản này có liên quan đến đất nước VN, nhưng đảng CS đã giữ kín, không phổ biến cho nhân dân biết, chắc vì không có lợi cho nước VN. Tháng 11-2017, Trọng nói với TBT đảng CSTQ Tập Cận Bình là Trà Trung Quốc ngon hơn trà Việt Nam, một câu nói nịnh bợ mà không lộ liễu, của "người Bắc có lý luận".

Tháng 5-2015, Nguyễn Tấn Dũng đang ở thế mạnh, có thể giành được ghế TBT. Dũng muốn kết hợp 2 chức TBT và Chủ tịch Nước. Trọng không đồng ý và nói: Bí thư kiêm Chủ tịch thì to quá, ai kiểm soát ông? Tháng 10-2018, Trọng kiêm luôn 2 chức TBT và Chủ tịch Nước. Thì ra Trọng cũng hám danh như ai. Nhà văn Phạm Thành thấy rõ tim đen của Trọng nên viết quyển sách: Nguyễn Phú Trọng thế thiên hành đạo hay đại nghịch bất đạo. Trọng có tính tiểu nhân nên cho côn an bắt Phạm Thành vào tù.

Trọng đã 76 tuổi, sức khỏe kém. Đàn em của Trọng đang vận động cho Trọng làm thêm 1 nhiệm kỳ nữa, họ cho rằng 5 triệu đảng viên CS không có người nào tài giỏi hơn ông già 76 tuổi bệnh hoạn. Đây là một điều rất buồn cho đảng CS và là một điều vui mừng cho dân tộc Việt Nam, đảng CS đang đi vào thoái hóa.

Một ngoại bang có ảnh hưởng quyết định đến việc sắp xếp chức TBT đảng CSVN là Trung Quốc. Nguyễn Phú Trọng, Trần Quốc Vượng, Phạm Minh Chính có ưu thế về sự ủng hộ của ngoại bang. Trong 10 năm làm TBT, Trọng chưa bao giờ chỉ trích TQ. Ngay cả khi TQ xâm phạm vùng biển VN, không cho VN khai thác dầu khí trong vùng biển của mình, Trọng cố ý đánh lạc hướng sang chuyện khác. Vượng thì đeo vào đầu cái vòng kim cô kiên định CNXH, đi theo con đường của Trọng và Linh, thà mất nước chứ không mất đảng, như vậy thì phải lệ thuộc vào TQ. Chính đã làm việc nhiều với TQ, muốn lập ra các Đặc khu cho TQ thuê 99 năm, Chính được TQ đáng giá cao.

Đảng CS cũng chia rẻ theo vùng miền. Trần Quốc Vượng vận động sự ủng hộ của các đảng viên Bắc kỳ. Nguyễn Xuân Phúc vận động sự ủng hộ của các đảng viên Trung kỳ, từ Hà Tĩnh trở vào. Nguyễn Thị Kim Ngân vận động sự ủng hộ của các đảng viên Nam kỳ. Ngân cũng hi vọng có sự ủng hộ của phụ nữ, nhưng Ngân bị giới phụ nữ lao động chán ghét, vì Ngân không làm một cái gì cho quyền lợi của người phụ nữ lao động mà chỉ hay chưng diện với 300 bộ áo dài.

Về sự ủng hộ của các "tư bản đỏ". Phúc có một số tư bản đỏ, lợi ích nhóm đứng sau lưng ủng hộ. Nhưng đa số tư bản đỏ thì láu cá, đặt tiền 2, 3 cửa, ủng hộ 2, 3 ứng viên, để gió thổi chiều nào thì họ vẫn làm ăn được.

Các TBT đảng CSVN không do các đảng viên bầu lên mà do các phe nhóm và ngoại bang sắp xếp đưa lên. Một điều đáng buồn là các đảng viên CS không có can đảm đòi hỏi quyền dân chủ của mình, chỉ biết cúi đầu đồng ý với cái danh sách do Tiểu ban nhân sự đưa ra. Bây giờ chắc các đảng viên hiểu được sự bất bình khi các quyền tự do dân chủ bị tước đoạt. Đây là lúc các đảng viên phải can đảm đòi hỏi dân chủ nội bộ trong đảng và hợp tác với nhân dân đòi lại tự do dân chủ cho cả nước.

Trần Mai Trung
Tháng 7, 2020

(1) Đại học cộng sản Phương Đông do đảng CSLX lập ra vào năm 1921, chuyên đào tạo cán bộ cộng sản cho các nước thuộc địa Á Phi, rồi gởi về nước hoạt động, nhiều nhất là các học viên đến từ Trung Quốc.

(2) Quốc tế cộng sản do đảng CSLX thành lập vào năm 1919, đảng CS tại mỗi nước là một phân bộ của Quốc tế cộng sản.

15 July 2020

Cô Vi lạnh lùng

Có người nói Cô Vi kỳ lạ, có người nói Cô Vi lạnh lùng, Cô Vi giết người một cách lạnh lùng. Trong sáu tháng đầu năm 2020, Cô Vi đã giết chết 500 ngàn người, không để lại một vết máu.

Cô Vi xuất hiện lần đầu tiên tại thành phố Vũ Hán ở Trung Quốc, nên nhiều người gọi là virus Vũ Hán, hay là virus Trung Quốc, virus Tàu, virus Corona. Cô Vi giết chết quá nhiều người nên chính phủ các nước cố gắng tìm nguồn gốc Cô Vi để ngăn chận và phòng ngừa Cô Vi trở lại trong tương lai.

Có hai giả thuyết. Một là Cô Vi xuất hiện từ loài Dơi, người ta bán Dơi ở chợ Vũ Hán cho người TQ ăn, và Cô Vi đã đi từ Dơi qua Người. Hai là các chuyên viên TQ đem các virus về nghiên cứu ở Viện vi trùng Vũ Hán (Wuhan Institute of Virology), có những virus trong gia đình Corona, Cô Vi là một trong số đó. Vì vài lý do có thể là quản trị an toàn yếu kém, Cô Vi thoát ra ngoài, dính vào nhân viên làm việc tại đây, rồi từ đó đi từ Người qua Người.

Nhiều quốc gia đóng cửa xã hội, đóng cửa kinh tế mấy tháng nay, làm ảnh hưởng rất nặng đến đời sống của hàng tỉ người. Cô Vi xuất phát từ Trung Quốc và bây giờ gây ra tai họa cho cả thế giới, nên các tổ chức quốc tế muốn gởi các nhà khoa học tới Vũ Hán để tìm hiểu. Đảng CSTQ viện các lý do để từ chối hợp tác, làm cho nhiều người nghi ngờ là đảng CS có sự sai trái và cố ý che giấu sự thật.

Người dân Việt Nam không muốn bị bệnh, không muốn con em mình bị dính Cô Vi, nên mọi người ra sức chống dịch. Nhờ toàn dân chống dịch nên Việt Nam tương đối kiểm soát được Cô Vi, mặc dù đảng CS phạm các lỗi lầm nghiêm trọng.

Trong khi Vũ Hán đang ở đỉnh dịch, đảng CS vẫn cho mấy chục ngàn người TQ vào VN chơi. Không biết là nhờ Ông Bà phù hộ, hay là những người bị nhiễm Cô Vi từ du khách TQ nhưng không được xét nghiệm nên xem như bị Cúm thường, con số thống kê người VN bị dính Cô Vi không cao. Các nước khác như Nhật, Mỹ, Ý có nhiều người bị nhiễm Cô Vi từ người TQ đi sang nước họ. Tại Nhật, ca đầu tiên là 1 du khách đến từ Vũ Hán, phát hiện ngày 16/1. Tại Mỹ, ca đầu tiên là 1 người 30 tuổi trở về từ Vũ Hán, phát hiện ngày 21/1. Tại Ý, ca đầu tiên là cặp vợ chồng du khách đến từ Vũ Hán, phát hiện ngày 31/1.

Trong khi nhiều nước đóng cửa biên giới để ngăn chận bệnh dịch thì đảng CS dùng tiền ngân sách cho đảng viên đi "công tác" nước ngoài rồi đem bệnh về. Cuối tháng 2, đảng viên Nguyễn Quang Thuấn, Phó chủ tịch Hội đồng Lý luận ĐCS, đi tìm hiểu Kinh tế tư bản ở Ấn Độ, rồi đi đường vòng qua London (Anh Quốc) để về Việt Nam, ngồi gần người bị sốt và ho trên máy bay. Khi về Hà Nội, ông ta không có ý thức công dân tối thiểu, không khai báo, không xét nghiệm, đi gặp gỡ bắt tay mấy trăm người. Vài ngày sau thì bị bệnh, được xét nghiệm là dính Cô Vi.

Ngày 26/3, Thủ tướng Nguyễn Xuân Fúc (*) ra chỉ đạo dừng các nghi lễ tôn giáo tập trung trên 20 người. Đảng CS tự cho mình đứng trên Phật, Chúa và luật pháp, vẫn tổ chức các đại hội Đảng cơ sở quy tụ hàng trăm người, công an không dám đến giải tán họ. Nhân dân muốn chống bệnh dịch lây lan nên đã lên tiếng phản đối. Không biết đây là một lần hiếm hoi đảng CS làm theo ý dân hay là các đảng viên cũng sợ bị dính Cô Vi nên các đại hội cơ sở bị dừng lại.

Chính quyền nhiều nước ra lệnh đóng cửa xã hội để ngăn chận Cô Vi, người dân không được ra ngoài làm việc, không có tiền lương, không có thu nhập. Nhưng người dân vẫn phải trả tiền nhà, tiền điện, tiền thực phẩm ăn uống. Do đó nhiệm vụ của chính quyền là gởi tiền đến nhà người dân để họ trang trải các chi phí đó. Nước Mỹ có 330 triệu dân, có gói hỗ trợ 2 ngàn tỉ USD (46 triệu tỉ đồng VN). Nước Đức có 80 triệu dân, có gói hỗ trợ 550 tỉ Euro (14 triệu tỉ đồng VN). Canada có 35 triệu dân, có gói hỗ trợ 200 tỉ CAD (3,4 triệu tỉ đồng VN), 8 triệu người đăng ký trên Trang mạng chính phủ là không tìm được việc làm vì ảnh hưởng của Cô Vi, chính phủ Canada đã gởi đến họ 2 ngàn CAD (34 triệu đồng VN) mỗi tháng trong 4 tháng qua.

Việt Nam có 95 triệu dân, có gói hỗ trợ 62 ngàn tỉ đồng VN, nhỏ hơn so với các nước khác. Người dân bị mất việc làm phải qua các hủ tục xác minh, chứng nhận mới có tiền, trong khi đó thân nhân của cán bộ ở Thanh Hóa có nhà hai tầng được cho tiền dễ dàng. Trong lúc cứu trợ thời dịch bệnh, đảng CS vẫn tiếp tục chính sách phân biệt đối xử, người có công với cách mạng Cộng sản thì nhận tiền nhanh chóng, người dân Việt Nam bình thường không dính líu đến chính trị thì phải nghèo, được xác nhận của quan chức CS thì mới có tiền, người có công với cách mạng Quốc gia, cách mạng Quốc dân đảng, cách mạng Đại việt thì chẳng những không có tiền mà còn bị đàn áp. Chính quyền cộng sản không phải là chính quyền nhân dân.

Dịch bệnh Cô Vi là một bài học cho đảng CS, hãy để các chuyên viên hướng dẫn đường đi. Các chuyên viên y tế đã áp dụng đúng bài bản những điều học được ở nước ngoài như cách ly, theo dõi, khoanh vùng người bệnh nên đã góp phần cùng toàn dân tương đối kiểm soát được Cô Vi. Đảng CS hãy tôn trọng các chuyên viên, trí thức trong các lĩnh vực. Về kinh tế, hãy để các chuyên gia kinh tế soạn thảo chương trình phát triển đất nước thực tế và hài hòa với nền kinh tế của các nước dân chủ đã phát triển, thay thế nền kinh tế xã hội chủ nghĩa đã làm đất nước nghèo đói. Về văn hóa, hãy để các văn nghệ sĩ tự do trình bày cảm nghĩ của mình để chúng ta có một nền văn hóa nhiều màu sắc. Về gíáo dục, hãy để các nhà giáo dục soạn thảo một chương trình xây dựng con người chân thiện mỹ, thay thế nền giáo dục xã hội chủ nghĩa lạc hậu.

Dịch bệnh Cô Vi cho thấy rõ sức mạnh của toàn dân. Dân muốn là làm được. Đảng viên CS hãy làm theo ý dân, quên đi ý đảng. Người dân Việt Nam là chủ đất nước Việt Nam, muốn có quyền chọn lựa và thay đổi những người điều hành đất nước theo ý của dân. Đảng CS thì muốn chỉ có đảng viên chọn lựa lãnh đạo của đảng rồi tự cho quyền lãnh đạo cả nước, giành hết đặc quyền đặc lợi, tham nhũng của công thành của riêng. Đây là sự bất công, một thiểu số độc tài ngồi trên đầu đa số người dân. Sớm hay muộn rồi người dân Việt Nam sẽ xóa bỏ sự bất công đó.

Trần Mai Trung
Tháng 7, 2020

(*) Theo cách viết tiếng Việt của Hồ Chí Minh, chữ PH viết là F.

22 April 2020

Nguyên nhân của cuộc chiến

Ngày 30-4-1975, các xe tăng T-54 sản xuất tại Nizhny Tagil ở Liên Xô được các binh sĩ Bắc Việt lái tấn công vào Dinh Độc Lập, văn phòng của Tổng thống Nam Việt, chấm dứt một cuộc chiến 20 năm. Tại sao người Việt Nam phía Bắc và người Việt Nam phía Nam lại đánh nhau 20 năm?

Trong thập niên 1950, có hai cuộc chiến tranh lớn ở Triều Tiên và Đông Dương. Tháng 1-1954, các cường quốc Mỹ, Nga, Anh, Pháp đồng ý sẽ tổ chức một hội nghị tại Genève, Thụy Sĩ để giúp đem lại hòa bình cho Triều Tiên và Đông Dương. Ngày 26-4 hội nghị Genève bắt đầu, trong vấn đề Đông Dương có sự tham dự của các nước Mỹ, Nga, Anh, Pháp, Tàu, Việt Nam cộng sản, Việt Nam quốc gia, Lào, Cam Bốt.

10 ngày đầu, hội nghị bàn về Triều Tiên nhưng không đi tới đâu. Ngày 8-5-1954, hội nghị chuyển sang bàn về Đông Dương. Sau vài buổi họp, Pháp và VN cộng sản đồng ý chia đôi Việt Nam 2 năm. Pháp muốn chia ở vĩ tuyến 18, VN cộng sản muốn chia ở vĩ tuyến 13, VN quốc gia xem trọng sự thống nhất của đất nước nên phản đối việc chia đôi. Sau đó, nhích lại gần hơn, Pháp muốn chia ở vĩ tuyến 17 và VN cộng sản muốn chia ở vĩ tuyến 16.

Ngày cuối của hội nghị, Trung Quốc áp lực VN cộng sản chấp nhận phân chia ở vĩ tuyến 17, Trưởng phái đoàn VN cộng sản Phạm Văn Đồng đã đồng ý. Pháp cũng áp lực VN quốc gia chấp nhận chia đôi Việt Nam nhưng Trưởng phái đoàn VN quốc gia Trần Văn Đỗ không đồng ý và tuyên bố phản đối việc chia cắt đất nước.

Một số người nói bên VN quốc gia bị lệ thuộc nước Pháp, nhưng ở đây ta thấy người VN quốc gia không làm theo ý muốn của người Pháp và đặt sự thống nhất đất nước lên trên hết. Bên VN cộng sản nói là độc lập, nhưng lại là một thành phần của Quốc tế cộng sản, làm theo ý muốn của đàn anh Trung Quốc. Giữa lời nói và việc làm có sự khác nhau.

Phái đoàn VN quốc gia từ chối ký Hiệp định vì có điều khoản chia đôi Việt Nam, hội nghị Genève cho ra Bản tuyên bố cuối cùng, không có chữ ký của các bên tham dự. Đây là sự thông đồng của Thực dân và Cộng sản, người Pháp muốn giữ các quyền lợi ở Miền Nam, cộng sản muốn làm chủ Miền Bắc, và dân tộc Việt Nam là nạn nhân của nó.

Việc chia đôi Việt Nam không chỉ là dòng sông Bến Hải, nó đã chia đôi dân tộc Việt Nam. Mới ngày hôm qua, từ Lạng Sơn đến Cà Mau là đồng bào với nhau. Vài năm sau, người Hà Nội gọi người Sài Gòn là "ngụy", người Sài Gòn gọi người Hà Nội là cộng sản. Vài năm sau, người Việt Nam hai bên xem nhau như kẻ thù, hàng triệu người Miền Bắc vượt hàng ngàn cây số, mang theo súng đạn vào đánh Miền Nam, hàng triệu người Miền Nam ra sức chống lại. Cùng là người Việt Nam mà bây giờ bắn giết nhau, bằng vũ khí sản xuất tại Liên Xô, Trung Quốc, Hoa Kỳ.

Hội nghị Genève không giúp đem lại hòa bình cho Đông Dương, nó chấm dứt một cuộc chiến và bắt đầu một cuộc chiến khác tàn khốc hơn, 3 triệu 300 ngàn người sẽ chết trong cuộc chiến mới. Nó chỉ giúp nước Pháp rút ra khỏi cuộc chiến, Trung Quốc vẫn chở thêm súng đạn sang Việt Nam, Hoa Kỳ và Liên Xô nhảy vào cuộc chiến, đất nước Việt Nam bị tàn phá nhiều hơn.

Bản tuyên bố cuối cùng ở hội nghị Genève nói là sẽ tổ chức một cuộc bầu cử tự do vào tháng 7-1956 để thống nhất Việt Nam. Giữa năm 1955, đảng CSVN chuẩn bị tổ chức một cuộc bầu cử theo kiểu cộng sản, bảo đảm là đảng CS sẽ thắng. Tổng thống Ngô Đình Diệm ở Miền Nam tuyên bố không thể bảo đảm cuộc bầu cử ở Miền Bắc là tự do nên từ chối tiến hành bầu cử để thống nhất.

Ông Diệm cáo buộc Miền Bắc không có bầu cử tự do có đúng không?

Nhìn lại các cuộc bầu cử tại Miền Bắc từ 1954 đến 1975, và tại Việt Nam từ đó đến nay, đảng CS đã tổ chức mấy lần bầu cử tự do? Câu trả lời là không có lần nào. Đảng CS chỉ tổ chức các cuộc bầu cử theo kiểu cộng sản, đảng cử dân bầu, hầu hết những người được phép ra ứng cử là đảng viên CS. Công dân Việt Nam không là đảng viên CS, theo Hiến pháp thì có quyền ứng cử, lại bị các tổ chức ngoại vi của đảng như Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) gây khó khăn và không cho phép ứng cử. Mặc dù có hai chữ Tổ quốc nhưng nó không đại diện cho Tổ quốc, nó cũng không do nhân dân cử ra, đảng CS chỉ định đảng viên nào làm Chủ tịch MTTQ, đảng viên nào vào Ban chấp hành của nó, MTTQ nằm dưới sự lãnh đạo của đảng CS.

Miền Nam cáo buộc Miền Bắc không có bầu cử tự do là một cáo buộc chính xác và nghiêm chỉnh. Chính việc đảng CS chỉ muốn tổ chức một cuộc bầu cử theo kiểu cộng sản, với các thủ thuật để phần thắng chắc chắn thuộc về phe mình, các nước dân chủ gọi đó là bầu cử gian lận, không phải là bầu cử tự do, nó là lý do làm cho cuộc bầu cử để thống nhất đất nước không thể diễn ra.

Ủy ban Kiểm soát Quốc tế thì cho rằng cả hai miền Bắc và Nam không hội đủ điều kiện tổ chức một cuộc bầu cử tự do, người dân Việt Nam không có tự do bầu cử và ứng cử theo ý mình mà không sợ bị ngược đãi.

Không áp lực được Miền Nam tiến hành bầu cử, đảng CS quay sang ngoại bang xin giúp đỡ. Tháng 2-1956, Tổng bí thư ĐCSVN Trường Chinh đi sang Liên Xô, Chinh đề nghị Thứ trưởng Ngoại giao Vasili Kuznetsov tổ chức cuộc họp với các nước ở hội nghị Genève để thúc đẩy việc bầu cử. Kuznetsov trả lời là các cường quốc muốn giữ yên hiện trạng, Việt Nam phải chấp nhận không có bầu cử. Anh cả Liên Xô không giúp thì Chinh đi sang anh hai Trung Quốc xin giúp đỡ. TQ giúp vũ khí để CSVN gây chiến tranh cấp đại đội làm khó khăn cho chính quyền Miền Nam và Hoa Kỳ, nhưng Trung Quốc không muốn Việt Nam thống nhất. Chính sách của Trung Quốc là đẩy Hoa Kỳ ra xa biên giới TQ và duy trì hai nước Việt Nam.

Tháng 1-1957, Liên Xô đề nghị Liên Hiệp Quốc công nhận Miền Bắc và Miền Nam VN như 2 quốc gia riêng biệt, nhưng không đạt được. Mặc dù bị chia đôi, chương trình giáo dục tại Miền Bắc và Miền Nam đều dạy học sinh rằng nước Việt Nam là một, từ Nam Quan đến Cà Mau, và sẽ được thống nhất một ngày trong tương lai. Chỉ khác nhau là đảng CS ở Miền Bắc muốn thống nhất bằng mọi cách, kể cả chiến tranh, còn người dân và chính quyền quốc gia ở Miền Nam thì muốn thống nhất trong hòa bình và tự do.

Tháng 12-1958, các binh sĩ Bắc Việt tiến vào chiếm đóng một phần nước Lào để mở đường vào Miền Nam, vi phạm các cam kết tại hội nghị Genève là tôn trọng sự độc lập của mỗi nước ở Đông Dương. Tháng 1-1959, đảng CS ra nghị quyết 15, đấu tranh cách mạng bằng bạo lực tại Miền Nam. Vài tháng sau, chính quyền Miền Nam đáp lại với Luật 10/59, đàn áp những người theo cộng sản. Tháng 5-1959, Bắc Việt thành lập Đoàn 559 để làm con đường đi từ Miền Bắc qua Lào và Cam Bốt vào đến Miền Nam, 2 triệu thanh niên Miền Bắc sẽ đi qua con đường này vào đánh Miền Nam. Tháng 9-1960, đại hội 3 đảng CS quyết định gây chiến tranh với khẩu hiệu "chống đế quốc Mỹ". Cuối năm 1960, có 700 cố vấn Hoa Kỳ ở Miền Nam, tại Miền Bắc thì có các cố vấn Trung Quốc và Liên Xô nhưng số người được giấu kín.

Mới ra khỏi 80 năm bị người Pháp đô hộ, Miền Bắc và Miền Nam không tự lực được về kinh tế. Miền Bắc nhờ Trung Quốc, Liên Xô giúp đỡ, Miền Nam nhờ Hoa Kỳ giúp đỡ. Về vũ khí, Miền Bắc không sản xuất được súng AK-47, xe tăng T-54, nó được sản xuất ở nước ngoài rồi đem vào. Miền Nam không sản xuất được súng M-16, máy bay trực thăng, nó được sản xuất ở nước ngoài rồi đem vào. Trong hoàn cảnh đó, người Việt Nam nên ưu tiên phát triển các lãnh vực kinh tế, giáo dục, kỹ thuật, văn hóa.

Tại Miền Nam, Tổng thống Ngô Đình Diệm lấy lại chủ quyền từ người Pháp, hạn chế sự can thiệp của Hoa Kỳ vào nội bộ Việt Nam. Chính quyền quốc gia thành lập quân đội để bảo vệ tự do của Miền Nam. Xây dựng một nền giáo dục nhân bản và khai phóng, người thanh niên được khuyến khích có suy nghĩ độc lập. Xây dựng một nền kinh tế hướng đến tự lực tự cường để thoát khỏi sự lệ thuộc vào ngoại bang, lập ra các nhà máy Thực phẩm, Dệt vải, Xi măng, Sắt thép.

Tại Miền Bắc, đảng CS ưu tiên cho ý thức hệ cộng sản, dành nhiều tài lực cho chính trị và an ninh thay vì phát triển kinh tế, các văn nghệ sĩ có suy nghĩ khác cộng sản thì bị đàn áp, như vụ Nhân văn Giai phẩm. Nhân dân Miền Bắc còn nghèo, lương thực không đủ ăn, mỗi năm chỉ có vài mét vải để may một bộ quần áo. Đảng CS không lo nâng cao mức sống của nhân dân, còn bắt nhân dân Miền Bắc phải hi sinh thêm nữa để đánh Miền Nam.

Hai triệu thanh niên phía Bắc không có cơ hội góp sức xây dựng Miền Bắc, họ phải cầm súng đi vào chiến tranh do đảng CS khởi xướng. Ở phía Nam, hàng triệu thanh niên Miền Nam đã vào quân đội để chiến đấu bảo vệ tự do, làm chậm sự phát triển về kinh tế. Cũng chính sự gia tăng tấn công của Miền Bắc vào Miền Nam đã kéo theo sự can thiệp của các nước khác vào cuộc chiến Việt Nam, gây nhiều đổ vỡ về vật chất lẫn tinh thần.

Nếu người lãnh đạo đất nước xem trọng hạnh phúc của nhân dân, hai miền Bắc-Nam có thể tranh đua nhau về văn hóa, khoa học, kinh tế, đến ngày đất nước thống nhất trong hòa bình và tự do. Cuộc chiến 20 năm 1954-1975 đã làm 1 triệu thanh niên Miền Bắc phải chết ở Miền Nam, 300 ngàn thanh niên Miền Nam đã chết trên chiến trường, 2 triệu thường dân bị thiệt mạng. Bên cạnh đó, hàng triệu quân và dân bị thương tật, tàn phế vì chiến tranh, mấy triệu trẻ em trở thành mồ côi cha mẹ. Đảng cộng sản có tội với dân tộc Việt Nam. Đảng cộng sản có tội rất lớn với nhân dân Việt Nam.

Trần Mai Trung
Tháng 4, 2020

03 March 2020

Tại sao Hải chưa vào tù ? (Phần 2)

Việt Nam nổi tiếng thế giới với 12 đại dự án thua lỗ ngàn tỉ. Đi vào chi tiết các dự án này thì sẽ thấy buồn và tức giận. Nói chung, đảng và chính quyền đã "đầu tư" 64.000 tỉ đồng cho 12 dự án. Ngày nay, sau khi các dự án được tiến hành hơn 10 năm, tổng số nợ phải trả cho 12 dự án là 58.000 tỉ đồng. Hàng ngày, tiền đóng thuế của nhân dân bị lấy ra để trả cho số nợ đó và tiền lãi của nó.

Dự án Gang thép Thái Nguyên giai đoạn 2 và Ethanol Phú Thọ vẫn chưa hoàn thành. Nhà máy Bột giấy Phương Nam nói là đã hoàn thành nhưng không làm ra được sản phẩm. Ethanol Bình Phước chạy được 3 năm thì ngừng vì sản phẩm làm ra không ai mua. Đã đến hạn trả nợ và lãi mà không sản xuất thì lấy tiền ở đâu mà trả? Gang thép Thái Nguyên 2 đang trả tiền lãi 40 tỉ đồng mỗi tháng.

Các dự án đi vào sản xuất thì bị lỗ nhiều hơn có lời. Nhà máy Đạm Ninh Bình, năm 2016 bị lỗ 1.200 tỉ, tổng lỗ lũy kế tới nay là 4.000 tỉ. Đạm Hà Bắc, năm 2016 bị lỗ 1.040 tỉ, tổng lỗ lũy kế tới nay là 3.000 tỉ. Xơ sợi Đình Vũ, lỗ trong 3 năm 2012-2014 là 1.400 tỉ, tổng lỗ lũy kế tới nay là 5.100 tỉ. Càng kể ra càng thấy buồn và tức giận, đảng CS không có khả năng điều hành kinh tế thì hãy rút lui, để cho người khác làm việc.

Nhìn qua các dự án, có một cái tên xuất hiện nhiều lần, đó là Hoàng Trung Hải. Tháng 5-2008, Hải phát lệnh khởi công Đạm Ninh Bình. Tháng 11-2010, Hải phát lệnh khởi công Đạm Hà Bắc. Tháng 5-2012, Hải đến kiểm tra thi công Bột giấy Phương Nam. Tháng 11-2014, Hải ký văn bản số 2339 cho đội vốn Gang thép Thái Nguyên 2 thêm 4.200 tỉ đồng. Tháng 11-2015, Hải khánh thành nhà máy Phân bón DAP 2 Lào Cai.

Hải sinh ra ở tỉnh Thái Bình, lớn lên theo học tại Đại học Bách khoa Hà Nội. Cha của Hải là thông dịch viên cho các cố vấn Trung Quốc tại Việt Nam trong những năm 1950. Hải gia nhập đảng CSVN năm 31 tuổi, khá trể so với các đảng viên cùng thời. Làm đảng viên được 10 năm thì Hải nhảy vào Ban chấp hành Trung ương đảng, Hải phóng lên nhanh hơn cả hỏa tiển S-400. Sự bất thường này làm cho nhiều người nghi ngờ là Hải được một thế lực ngoại bang đưa lên.

Hải đã làm Bộ trưởng Công Nghiệp, rồi Phó thủ tướng. Hải đã ký văn bản cho tiến hành nhiều dự án, các đảng viên hoạt động trong doanh nghiệp cho Hải biệt hiệu là "Ông béo Nửa triệu đô". Trả ông ta nửa triệu USD (hơn 10 tỉ đồng) thì được ký bật đèn xanh cho dự án, không cần biết dự án tốt hay xấu.

Bên cạnh các dự án thua lỗ, Hải đã ký công văn số 869/TTg vào tháng 6-2008 đồng ý cho dự án Gang thép Formosa ở Hà Tĩnh. Hải cho ra công văn số 5224/VPCP vào tháng 8-2009 để Trạm thu phí BOT Bắc Thăng Long - Nội Bài của công ty Vietracimex8 thu thêm phí của tuyến đường tránh Vĩnh Yên, người dân không đi tuyến đường tránh cũng phải trả tiền. Hải họp hành thúc đẩy 20 dự án nhiệt điện than, từ Quảng Ninh đến Bình Thuận.

Chưa kể những tham nhũng khác, Hải đã lợi dụng chức vụ để ký mấy chục dự án, bỏ túi riêng hàng trăm tỉ đồng. Các dự án thua lỗ ngàn tỉ mà Hải đã ký cho tiến hành, ai là người phải trả nợ? Đem về những nhà máy chạy bằng than đá gây ô nhiễm môi trường, ai là người đang hít thở các bụi độc?

Hải là đảng viên, là Phó thủ tướng CSVN, nhưng trong các giao dịch với nhà thầu TQ thì Hải không lo bảo vệ quyền lợi của VN, Hải chỉ lo đôn đốc phía VN trả tiền cho TQ. Nhà máy Đạm Ninh Bình vay 5.000 tỉ đồng từ EximBank TQ nên phải chỉ định tổng thầu Hoàn Cầu của TQ, máy móc sản xuất phải mua từ TQ bị chậm trể, nhà máy muốn chậm trả nợ, tháng 2-2015 Hải yêu cầu Vinachem phải trả nợ vay và lãi cho TQ. Dự án Gang thép Thái Nguyên 2 đang tiến hành thì tổng thầu MCC của TQ dừng thi công vào năm 2013 và "đắp chiếu" từ đó, tháng 6-2015 Hải cho ra văn bản số 196 trả tiền cho MCC mặc dù các hạng mục chưa hoàn thành và máy móc bị gỉ sét.

Hải tham nhũng không ồn ào, Hải ăn khúc đầu rồi để các đồng chí khác ăn tiếp, và những kẻ đó gánh luôn trách nhiệm. Hải làm việc lặng lẽ giống như một điệp viên chiến lược, Hải mở cửa cho dự án rồi biến mất, các mắt xích khác trong đường dây sẽ làm tiếp. Hải là một người nguy hiểm.

Mấy năm nay, Tổng tịch Nguyễn Phú Trọng khoe là có cái lò đốt tham nhũng. Hải béo đã tham nhũng mấy ngàn tỉ đồng, Trọng có đốt Hải béo được không? Tháng 1-2020, Bộ chính trị ĐCS quyết định "kỷ luật" Hoàng Trung Hải với hình thức cảnh cáo trên giấy. Hải không bị phạt 1 roi, không trả lại 1 đồng, không ở tù 1 ngày, vẫn là Ủy viên Bộ chính trị. Trọng mang chức Tổng tịch, lớn nhất nước VN, nhưng Trọng không có quyền qua mặt những người đứng sau lưng Hải, Trọng không đốt được Hải béo.

Ban kiểm tra trung ương của đảng CS khoe là đã "kỷ luật" mấy ngàn đảng viên tham nhũng. Nhìn kỹ thì thấy một thiểu số nhỏ bị phạt tù, rất ít người trả lại tiền đã tham nhũng, đa số chỉ bị cảnh cáo, khiển trách trên giấy. Mặc dù bị kết tội tham nhũng nghiêm trọng, các đảng viên tham nhũng vẫn được đảng tín nhiệm, vẫn cho làm các chức vụ trong đảng và chính quyền. Chương trình chống tham nhũng của đảng CS giống như một trò hề.

Hi vọng 90 triệu đồng bào nhìn thấy rõ, không tin lời tuyên truyền là đảng CS độc tài sẽ trừ được đại nạn tham nhũng. Nếu chế độ cộng sản còn tồn tại thêm vài năm nữa, mấy trăm ngàn đảng viên tham nhũng vẫn ngồi đó, tiếp tục tham nhũng, tiếp tục bòn rút tài nguyên quốc gia. Chẳng lẽ 90 triệu người dân Việt Nam không giành được quyền làm chủ đất nước từ mấy trăm ngàn đảng viên tham nhũng?

Trần Mai Trung
Tháng 3, 2020

03 February 2020

Âm mưu trói tay dân tộc

Hôm qua đi ra phố, thấy ông Trung chận đường đánh ông Việt, tính vào can hai người thì thấy bà Hoa nhảy vào can. Được một lúc thì thấy bà Hoa cứ cản tay cản chân ông Việt mỗi khi ông ấy muốn đánh lại ông Trung, còn ông Trung thì lợi dụng tình trạng đó tiếp tục đánh ông Việt. Hôm nay ngồi suy nghĩ thì nhận ra ông Trung và bà Hoa là một phe, bà Hoa giả bộ hiếu hòa vào can nhưng thật ra là ngăn cản không cho ông Việt phản công tự vệ, còn ông Trung thì rảnh tay đấm đá liên tục.

                                                       *
                                                  *        *

Nước Việt Nam ở bên cạnh Trung Hoa đã mấy ngàn năm, ông cha ta đã tranh đấu để giữ quyền tự chủ. Các triều đại Ngô, Đinh, Lý, Trần, Lê, ... luôn luôn độc lập ở phương Nam.

Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau,
Song hào kiệt thời nào cũng có.
                              Bình Ngô Đại Cáo của Nguyễn Trải

Nước Tàu rộng lớn nhưng họ vẫn tham lam muốn chiếm thêm đất, thêm biển của nước ta. Lịch sử cho thấy mỗi khi Việt Nam bị tấn công thì dân tộc VN phản ứng rất mạnh để bảo vệ đất nước của mình. Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn và dân ta đã phản ứng đánh thắng quân Nguyên ở sông Bạch Đằng. Vua Lê Lợi và dân ta đã phản ứng đánh thắng quân Minh ở Tuy Động, Chi Lăng. Vua Quang Trung và dân ta đã phản ứng đánh thắng quân Thanh ở Ngọc Hồi, Đống Đa.

Người Tàu cũng thấy điều đó, cho nên mỗi khi xâm lấn nước ta, chúng đưa những tên tay sai ra phía trước để che giấu âm mưu của chúng và làm phân tán sức phản ứng của dân ta. Nhà Nguyên sử dụng Trần Ích Tắc, nhà Minh sử dụng Trần Thiêm Bình, nhà Thanh sử dụng Lê Chiêu Thống. Ngày nay, ĐCS Trung Quốc cũng đang áp dụng sách lược này.

Nếu TQ sang đánh chiếm các vùng đất bên trong biên giới VN thì dân ta đã có phản ứng mạnh. Nếu TQ sang đánh chiếm các vùng biển của VN thì dân ta đã có phản ứng mạnh. Đảng CSTQ không đem quân sang đánh chiếm, chúng sử dụng bọn tay sai, tự cho quyền lãnh đạo nước VN, ký Hiệp định nhường đất và biển cho TQ.

Đất nước VN là của người dân VN, đảng CS lại cấm nhân dân có ý kiến về chủ quyền quốc gia, phải để đảng độc quyền lo, độc quyền bán. Quốc hội TQ thông qua Hiệp định biên giới Việt-Trung vào tháng 4 năm 2000, hai tháng sau Quốc hội VN cũng được lệnh thông qua. Lúc bấy giờ có nhiều nguồn tin là đảng CSVN bán đất cho TQ. Hỏi một đại biểu QH: So sánh bộ bản đồ mới với bản đồ củ thì chúng ta có bị mất đất không? Ông ta trả lời: Chúng tôi thông qua hiệp định theo ý đảng chứ các đại biểu chưa nhìn thấy bộ bản đồ mới. Biên giới quốc gia là việc rất quan trọng, chưa nhìn thấy bản đồ mà vẫn thông qua hiệp định, nếu không gọi họ là tay sai thì phải gọi là cái gì?

Mấy chục năm nay, đảng CS độc tài cai trị nước VN bằng võ lực. Trước kia, đảng bắt nhân dân phải hi sinh tất cả để đánh miền Nam, dù đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng đánh. Ngày nay, đảng thay đổi 180 độ trở thành "hiếu hòa", bắt nhân dân phải sống theo 4 tốt với TQ. Mỗi khi TQ lấn chiếm đất và biển của VN thì đảng không dám thông báo rõ ràng cho mọi người biết, trái lại đã ra lệnh cho truyền thông không được nói đến để bưng bít những mất mát của đất nước VN. TQ đang sử dụng đảng CSVN để kìm hãm sự phản ứng của dân tộc Việt Nam.

Nhân dân ta đang đứng ở ngã ba đường, bây giờ chống TQ hay là chống bọn tay sai dâng đất đai của tổ tiên cho ngoại bang? Sức phản ứng của dân ta bị phân tán thấy rỏ.

Tháng 5-2014, TQ đưa giàn khoan dầu Hải Dương 981 vào vùng biển VN, nhân dân cả nước đã xuống đường biểu tình phản đối, TQ phải rút giàn khoan về. Tháng 5-2018, Quốc hội của đảng CS muốn thông qua luật Đặc khu và An ninh mạng, nhân dân cả nước đã xuống đường biểu tình phản đối, QH phải ngưng luật Đặc khu. Năm 2019, TQ muốn độc quyền hợp tác khai thác dầu khí trong vùng biển VN, họ biết là nhân dân cả nước sẽ xuống đường biểu tình phản đối nên đã chỉ đạo đảng CSVN lên kế hoạch ngăn cản nhân dân biểu tình.

Trong buổi họp với các cựu chiến binh cấp Tướng vào tháng 4-2019, Bí thư thành Hồ là Nguyễn Thiện Nhân hứa với Bộ chính trị (không rõ là BCT của ĐCS Việt Nam hay Trung Quốc) là không để biểu tình diễn ra như các năm 2014, 2018. Nhân cho biết là công an đã vây lỏng 600 người VN yêu nước để ngăn cản biểu tình.

Đầu tháng 7-2019, tàu thăm dò địa chất Hải Dương 8 và các tàu võ trang TQ đi vào bãi Tư Chính, chúng công khai đi tới đi lui trong vùng biển VN trong 4 tháng. Nhân dân rất bất bình khi thấy đất nước bị xâm phạm, một số đảng viên cũng bất mãn khi thấy đảng CS đi ngược lại quyền lợi dân tộc.

Trong buổi họp với Công đoàn quốc doanh vào ngày 20-7-2019, Tổng bí thư ĐCSVN Nguyễn Phú Trọng không nói gì đến tình hình Biển Đông, không có cách giải quyết các tàu TQ đang xâm phạm vùng biển VN, Trọng chỉ nói: Tuyệt đối ngăn cản biểu tình. Đảng và chính quyền CS không lo chống ngoại xâm, chỉ lo đối phó với nhân dân, đảng cộng sản đang trói tay dân tộc Việt Nam để làm mất nước.

Năm 931, Tiết độ sứ Dương Đình Nghệ đứng đầu phương Nam, xây nền tự chủ. Mấy năm sau, nha tướng Kiều Công Tiễn làm phản, sát hại ông Nghệ và xin thần phục nhà Nam Hán bên Tàu. Anh hùng Ngô Quyền đang cầm quân ở Ái Châu (Thanh Hóa), đem binh ra thành Đại La (Hà Nội) tiêu diệt bọn muốn làm tay sai. Sau khi trừ nội phản, toàn dân ra sức chuẩn bị chống ngoại xâm vì biết quân giặc sẽ kéo sang theo lời yêu cầu "rước voi về giày mả tổ" của Tiễn.

Quân Nam Hán tiến vào, chúng muốn đô hộ dân ta một lần nữa. Ngô vương và quân ta chận đánh quân giặc tại sông Bạch Đằng. Quân ta chiến thắng vẻ vang, giết tướng giặc Hoằng Thao tại trận, phá hủy hàng trăm chiến thuyền Nam Hán, giành lại độc lập cho nước nhà.

Năm mới Canh Tý, xin hồn thiêng sông núi phù trợ dân tộc VN có sức mạnh làm chủ vận mệnh của mình, đảng cộng sản muốn trói tay dân tộc Việt Nam thì dân tộc Việt Nam sẽ giải tán đảng cộng sản. Người dân sẽ có tự do dân chủ, có quyền chọn lựa người điều hành đất nước đặt dân tộc VN lên trên đảng CS, xem trọng độc lập quốc gia hơn là duy trì chủ nghĩa.

Trần Mai Trung
Tháng 2, 2020

Người thương binh cô đơn

Chiến tranh tàn phá đất nước, tàn phá con người. Một trong những hậu quả xấu xí của chiến tranh là hàng triệu người bị ...