28 May 2019

Bí mật mỏ Bauxite

Sau khi đảng CSVN ký kết Hiệp định biên giới Việt Nam - Trung Quốc vào cuối năm 1999 và Hiệp định vịnh Bắc bộ vào cuối năm 2000, người ta để ý đến thái độ kỳ lạ của Tổng bí thư ĐCSVN Lê Khả Phiêu. Tại sao ông ta muốn nhượng bộ để ký Hiệp định trước ngày cuối năm? Người ta tìm ra là Phiêu bị tình báo TQ chụp hình lúc đang ngũ với một nữ điệp viên TQ vào năm 1988, từ đó Phiêu bị tình báo TQ nắm tóc. Trong 12 năm sau đó, bên ngoài Phiêu là đảng viên CS Việt Nam nhưng bên trong Phiêu báo cáo cho đảng CS Trung Quốc.

Con bài Phiêu bị cháy, Đại sứ TQ tại VN Tề Kiến Quốc chọn ra con bài mới, họ muốn một người đang làm lớn và có khả năng kém để dễ ra lệnh. Quốc đến gặp Nông Đức Mạnh, đang là Chủ tịch Quốc hội. Quốc cho biết là TQ sẽ ủng hộ Mạnh làm Tổng bí thư CSVN, Mạnh mừng rỡ cám ơn. Quốc đưa cho Mạnh một danh sách những đòi hỏi của TQ, Mạnh đọc qua và đồng ý. Trong bản danh sách đó có một điều là VN sẽ cho TQ vào khai thác bauxite ở Tây nguyên.

Tháng 4 năm 2001, mặc dù có khả năng kém, Mạnh được làm Tổng bí thư ĐCSVN. Một trong những việc làm đầu tiên của Mạnh ở chức TBT là thông qua dự án Bauxite tây nguyên và cho nó là chủ trương lớn của Bộ chính trị. Mấy tháng sau, Mạnh sang trình diện Tổng bí thư TQ Giang Trạch Dân và ký Tuyên bố chung VN-TQ, trong đó có những đòi hỏi của TQ với riêng Mạnh thì nay chính thức trở thành cam kết của đảng CSVN.

Bauxite là một loại quặng nhôm có màu hồng/nâu, nó được dùng trong kỹ nghệ luyện nhôm, luyện thép. Trước 1975, người Mỹ có đến tìm tòi, đo đạc, nhưng giữ kín không nói gì. Sau 1975, Liên Xô đến nghiên cứu và khuyên không nên khai thác lúc này vì lợi ít hơn hại, nên để dành cho các thế hệ mai sau. Những năm 1990, người TQ đến tìm hiểu và sau đó thúc đẩy đảng CSVN khai thác nó cho TQ.

Cộng sản thường nói đảng CS là đảng của nhân dân, bộ chính trị là những người con ưu tú nhất của đảng CS. Vậy mà chủ trương lớn của bộ chính trị là dự án Bauxite tây nguyên lại bị nhân dân phản đối kịch liệt, và đảng CSVN cũng cương quyết đi ngược lại ý muốn của nhân dân, thực hiện nó cho bằng được theo yêu cầu của TQ.

Dự án Bauxite tây nguyên đem lại nhiều thiệt hại cho VN hơn là lợi ích. Vốn đầu tư dự án là vay của TQ và sẽ phải trả lại. Sản phẩm của dự án không có hiệu quả cao với nền kinh tế VN, đa số được chở sang TQ. Đi vào sản xuất, dự án sẽ bị lỗ trong 10 năm đầu (hay lâu hơn), nhân dân VN phải chi tiền bù lỗ. Dự án nằm ở thượng nguồn các dòng sông (như sông Đồng Nai), nếu có sự cố môi trường thì sẽ ảnh hưởng đến nước uống của hàng triệu người. Dự án dùng nhiều điện, VN phải bỏ tiền túi xây nhà máy điện cho dự án. Dự án dùng nhiều nước, sẽ ảnh hưởng xấu đến bà con VN làm nông lâm nghiệp tại Tây nguyên, nhất là mùa khô. Hàng ngàn lao động TQ đến sống và làm việc tại dự án trong thời gian dài.

Lúc bấy giờ, Thủ tướng là Phan Văn Khải, khác phe với Mạnh. Các chuyên viên kinh tế, kỹ thuật cho Khải biết dự án Bauxite không có lợi ích cho VN, chỉ có lợi ích cho TQ. Khải biết là ĐCSTQ muốn khai thác bauxite ở VN để cung cấp cho kỹ nghệ của TQ nên Khải không dám chống lại, nhưng Khải cố ý làm lơ. Sự làm lơ đã giúp Khải không mang tội với tổ tiên VN trong vụ bauxite này. Tham thì thâm, TQ muốn có tay sai kém khả năng để dễ sai bảo thì hắn ta cũng không làm được việc gì. Mạnh chạy tới chạy lui, dùng chức Tổng bí thư, dùng Bộ chính trị của đảng CS để ra lệnh, nhưng dự án Bauxite vẫn dậm chân tại chỗ.

Năm 2006 Khải về hưu, Nguyễn Tấn Dũng lên làm Thủ tướng CSVN. Đại sứ TQ tại VN ra chiêu mới, nói sẽ cho Mạnh và Dũng một số tiền lớn nếu dự án Bauxite được tiến hành. Tham tiền, Dũng hợp tác với Mạnh thực hiện yêu cầu của Đại sứ TQ. Năm 2007, Dũng ra quyết định tiến hành dự án Bauxite tại Nhân Cơ và Tân Rai, bất chấp sự phản đối của nhân dân VN, của hàng ngàn trí thức, chuyên viên.

Vốn đầu tư ở Nhân Cơ ban đầu tính là hơn 3 ngàn tỉ đồng, năm 2013 đội lên gần 7 ngàn tỉ, sau đó thay đổi công suất nhà máy đội lên gần 17 ngàn tỉ (900 triệu USD). Vốn đầu tư ở Tân Rai ban đầu tính là gần 8 ngàn tỉ đồng, năm 2013 đội lên hơn 15 ngàn tỉ (800 triệu USD). Số tiền đó vay của TQ và người dân VN sẽ phải trả lại. Đi vào sản xuất, trong 3 năm 2013-2016, dự án Bauxite được ... lỗ hơn 3 ngàn tỉ, nhân dân VN phải chi tiền bù lỗ. Tổ hợp điều hành cho biết là dự án sẽ tiếp tục lỗ thêm 5 năm nữa (hay lâu hơn).

Lấy tài nguyên của đất nước đem đi bán mà bị lỗ thì lấy lên làm gì ?

Một người ngoại quốc lạ bước vào ngôi nhà VN, ông ta muốn đảng CSVN đào đất lấy quặng mỏ cho ông ta. Ông ta không trả tiền để làm việc đó, đảng CS phải vay tiền của ông ta để mua dụng cụ đào đất. Đảng CS bắt người dân trong nhà phải đào đất, quặng mỏ lấy lên được chở về nước của ông ta. Hàng năm, chi phí sản xuất cao hơn số tiền bán được, những người đào đất phải bỏ tiền túi ra bù lỗ. Nếu bị đau bệnh vì chất độc của quặng mỏ thì phải tự chữa bệnh. Sau đó, ông ta đòi những người đào đất trả lại số tiền mà đảng CS đã vay của ông ta. Trường hợp này rất kỳ lạ, đảng CSVN có thể là ngu si hoặc là việt gian tay sai của ngoại bang.

Hiện nay có một dự án cũng vô lý như vậy và xấu hơn đến ngàn lần, đó là dự án Đặc khu. Đảng CSVN vay tiền của TQ làm đặc khu (1,5 triệu tỉ VND / 70 tỉ USD) và người trả nợ là nhân dân VN. Một số đảng viên CSVN đã được hứa hẹn chức quyền, tiền bạc, giống như Mạnh và Dũng trước kia, sẳn sàng làm việt gian tay sai cho TQ. Cho nên Phó chủ tịch QH Uông Chu Lưu đã thô bỉ nói là Dọn tổ đón phượng hoàng (Tàu) đến ở. Ban điều hành đặc khu sẽ là những đảng viên CS có mặt mũi Việt Nam nhưng ăn tiền và làm việc cho ĐCS Trung Quốc, họ có quyền cho người TQ nào được vào và người VN nào không được vào đặc khu. Đó là một dự án bán nước.

Trần Mai Trung
Tháng 5, 2019

21 May 2019

Hòa giải hòa hợp, lời nói và việc làm.

Sau đệ nhị thế chiến, năm 1945 nước Đức bị chia làm hai, Tây Đức (Cộng hòa liên bang Đức, tự do) và Đông Đức (Cộng hòa dân chủ Đức, cộng sản). Từ đó hai bên có chiến tranh lạnh với nhau. Năm 1990, đảng cộng sản Đông Đức tan rả, Đông Đức được sáp nhập vào Tây Đức, chính quyền Tây Đức điều hành nước Đức tái thống nhất.

Chính quyền Tây Đức đã điều hành nước Đức đúng cái nghĩa của Thống nhất, không phân biệt đối xử, người Tây Đức và Đông Đức có các quyền công dân bình đẳng với nhau. Các sĩ quan quân đội Đông Đức không bị đi "cải tạo tập trung", các cựu quân nhân của Đông Đức tiếp tục có tiền hưu. Những người có lợi tức thấp ở Đông Đức được hưởng các quyền lợi như ở Tây Đức. Chính quyền Tây Đức đã thống nhất nước Đức về lãnh thổ lẫn lòng người.

Năm 1954 nước Việt Nam bị chia làm hai, Bắc Việt (Việt Nam dân chủ cộng hòa, cộng sản) và Nam Việt (Việt Nam cộng hòa, tự do). Sau đó hai bên có chiến tranh với nhau. Bắc Việt, với sự ủng hộ của Liên Xô và Trung Quốc, đưa hàng triệu thanh niên vào đánh Nam Việt để thống nhất. Hoa Kỳ ủng hộ Nam Việt, dội bom Bắc Việt để trả đũa. Năm 1975, Bắc Việt đánh thắng Nam Việt, đảng CSVN và chính quyền Bắc Việt điều hành nước Việt Nam tái thống nhất.

Đảng và chính quyền CSVN đã điều hành nước Việt Nam không đúng cái nghĩa của Thống nhất, phân biệt đối xử những gia đình có người liên hệ đến cơ cấu hành chánh và quân đội Nam Việt, họ bị thiệt thòi khi đi làm và đi học. Các sĩ quan quân đội và viên chức hành chánh Nam Việt bị đi "cải tạo tập trung", các cựu quân nhân của Nam Việt bị mất tiền hưu, các thương phế binh của Nam Việt bị mất tiền trợ cấp tàn tật. Đảng và chính quyền CSVN đã thống nhất nước Việt Nam về lãnh thổ nhưng không thống nhất được lòng người.

Vì không thống nhất được lòng người nên có vấn đề hòa giải hòa hợp (HGHH). Đảng CS hay nói HGHH với người VN không CS đang sống ở ngoại quốc (ngoài vòng kiểm soát của đảng), không thấy đảng CS nói HGHH với người VN không CS đang sống trên đất nước VN (trong vòng kiểm soát của đảng). Đó là lý do mà mấy chục năm rồi HGHH vẫn thất bại.

Nhiều người VN ở nước ngoài có bạn bè, bà con đang sống tại VN, không một người nào có liêm sĩ lại ngồi nói chuyện với đảng CS trong khi đảng đàn áp, bóc lột bạn bè, bà con, đồng bào của mình tại VN. Nếu HGHH thành công ở trong nước thì người VN ở nước ngoài sẽ trở về mà không cần ai mời gọi.

Đầu năm 2019, công an CS đập phá 200 căn nhà của người dân tại Vườn rau Lộc Hưng (Sài Gòn), trong đó có các căn phòng của các thương phế binh VNCH đang ở. Phòng bị phá, các TPB phải đi thuê nơi khác để ở. Công an CS đi theo, ép buộc chủ nhà không cho thuê, các TPB phải lang thang ngoài đường. Cuộc chiến đã chấm dứt 44 năm, đảng CS vẫn còn thù hận các cựu chiến binh miền Nam. Những người cộng sản nói HGHH nghĩ gì về sự việc này? Có xấu hổ không khi đảng CS lại nói láo thêm một lần nữa.

Sau cuộc chiến 1954-1975, các thương phế binh VNCH bị mất tất cả quyền lợi. Thỉnh thoảng các cơ sở tôn giáo tổ chức gặp mặt và giúp đỡ các bạn TPB, đây là một việc làm đầy tình người. Chính quyền CS lại ngăn chặn, phá hoại các buổi gặp mặt đó, như vậy là đâu có hòa giải hòa hợp. Đối xử xấu với các thương phế binh VNCH đã ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống của các bạn TPB, nó cũng ảnh hưởng đến mấy trăm ngàn cựu chiến sĩ VNCH đang sống ở trong và ngoài nước. Làm sao có thể nói chuyện HGHH khi các chiến hữu của mình bị truy đuổi như vậy.

Đảng cộng sản giống như có hai mặt, ra nước ngoài thì cười cười nói nói HGHH, muốn người VN ở nước ngoài đem tiền và kiến thức về. Còn ở trong nước thì độc tài toàn diện, không thấy nói HGHH với người dân VN, không chấp nhận sự khác biệt, tất cả phải làm theo quyết định của đảng.

Đảng CS hãy bắt đầu hòa giải hòa hợp với người dân đang sống trên đất nước Việt Nam và lời nói phải đi đôi với việc làm. Không thể dùng lời nói để tuyên truyền còn việc làm thì ngược lại. Nhân dân VN có đôi mắt, nhân dân biết người nào thật lòng và người nào giả dối.

Trần Mai Trung
Tháng 5, 2019

14 May 2019

Bí danh, tên giả.

Một buổi chiều tháng 9 năm 1969, không khí âm u ghê rợn, một ông già bước vào cổng địa ngục.

Ngưu Đầu hỏi: Họ và tên ?

Ông già trả lời: Hồ Chí Minh.

Ngưu Đầu tìm trong sổ một lúc, không thấy tên.

Ngưu Đầu nói: Không có tên, nhà ngươi hãy trở lên trần thế.

Minh buồn bả nói: Xin ông xem lại, tôi không muốn trở lên trần thế.

Ngưu Đầu: Sao lạ vậy, người nào được trở lên trần thế cũng mừng, tại sao ông lại buồn ?

Minh: Tôi sống ở trần thế 80 năm, tôi muốn có vợ có con nhưng chú Duẩn không cho, nó muốn tôi làm lãnh tụ gương mẫu, tôi sống một mình buồn quá. Tôi muốn đầu thai làm một người mới, tôi sẽ có vợ có con như những người đàn ông khác.

Lúc đó có một ông già khoảng 90 tuổi bước đến.

Ông già nói: À, tôi biết chú em này. Năm 1911 tôi đi sang Pháp trên tàu thủy Amiral Latouche-Tréville, tôi có gặp em này đang làm việc cho ông chủ người Pháp, tên của em là Nguyễn Tất Thành. Khi đó em vào khoảng 20 tuổi, những người trên tàu cũng gọi là em Ba.

Ngưu Đầu nói với Mã Diện: Mày kiếm tên Nguyễn Tất Thành xem sao.

Mã Diện tìm trong sổ một lúc, cũng không thấy tên.

Mã Diện nói: Không có tên, nhà ngươi hãy trở lên trần thế. Nếu không muốn sống với chú Duẩn thì sống với chú Thọ chú Hoàn.

Minh tức giận: Thằng Hoàn! Nó ăn hiếp người yêu tên Xuân của tôi, rồi giết chết nàng, dàn cảnh là tai nạn giao thông. Sau đó nó đến gặp tôi, mặt tỉnh bơ như không có gì xảy ra. Không hiểu tại sao tôi không có can đảm đấm vào mặt nó. (Trần Quốc Hoàn, bộ trưởng côn an 1952-1981)

Lúc đó có một ông già khoảng 100 tuổi bước đến.

Ông già nói: À, tôi biết cậu bé này. Khi tôi 20 tuổi thì cậu bé mới sinh ra, ở Nghệ An. Cha của cậu bé là Nguyễn Sinh Sắc, người cùng làng với tôi. Cha mẹ đặt tên cậu bé là Nguyễn Sinh Cung.

Ngưu Đầu: Để tôi kiếm thêm một lần nữa xem sao.

Ngưu Đầu tìm trong sổ một lúc thì thấy có tên Nguyễn Sinh Cung. Ngưu Đầu cho Minh đi vào địa ngục gặp Diêm vương.

Diêm vương nghiêm nghị nhìn Minh rồi hỏi: Tại sao lâu vậy? Có gì lộn xộn hả?

Minh trả lời: Dạ thưa Diêm vương, tôi có nhiều tên nên kiểm tra hơi lâu.

Diêm vương tức giận nói: Khi một người mới sinh ra thì ông Trời cho ngày sinh tháng đẻ, cha mẹ cho họ và tên. Cha mẹ ai cũng thương con nên cho con tên đẹp, tại sao nhà ngươi lại đổi họ đổi tên? Chẳng lẽ nhà ngươi làm điều gì sai trái nên xấu hổ mà đổi tên? Nhà ngươi lộn xộn quá, phạt xuống thêm một tầng địa ngục.

Minh: Xin tuân lệnh Diêm vương.

Minh đi theo Mã Diện đến chổ ở mới, nghĩ thầm trong bụng: May mà Diêm vương không biết mình thay đổi ngày sinh tháng đẻ, nếu ổng biết chắc mình bị phạt xuống thêm 3 tầng địa ngục.

*****

Hiện nay có nhiều tượng Hồ Chí Minh ở VN, trong vài ngôi Chùa cũng có, trong Nhà thờ thì không thấy, có vài người còn cúng đồ ăn cho ổng. Nếu muốn ông Minh ăn đồ cúng thì khi đứng trước tượng HCM phải nói là: đồ ăn này KHÔNG cúng cho Hồ Chí Minh mà là cúng cho ông Cung, thì ở dưới địa ngục ông Cung (tức là ông Minh) sẽ được ăn. Nếu đứng trước tượng mà nói là cúng cho Minh, Thành, Thụy, Hồ, Paul, Lin, Nốp, ... (nhiều tên giả quá, không viết hết được), thì ở dưới địa ngục ông Minh (tức là ông Cung) không được ăn, sẽ bị đói.

Trần Mai Trung
Tháng 5, 2019

07 May 2019

Phim bộ Chạy án, tập 22 - Người nông dân Quảng Trực

Miền cao nguyên đất đỏ Đắc Nông (Quảng Đức) nằm một góc cạnh biên giới Việt-Miên nên có dân cư thưa thớt. Ở đây có nhiều người dân tộc thiểu số và lưu dân từ nơi khác đến, có người đến từ rất xa như vùng biên giới phía Bắc. Đắc Nông có nhiều đất rừng và đất hoang, người dân đã bỏ công sức làm đất để trồng cà phê và các cây công nghiệp.

Những năm 1600 thời Chúa Nguyễn cũng có nhiều lưu dân từ Bắc đi vào Nam, họ khai khẩn đất hoang và định cư tại đó, những đất đó thuộc về người dân, không có vua chúa nào đòi lại, xét cho cùng nếu không có công sức của người dân thì nó vẫn là đất hoang không ai đụng đến. Thời cộng sản thì khác, sau khi người dân làm đất hoang thành trồng trọt được thì nó thuộc về nhà nước.

Những năm 2000, H. và gia đình đến Đắc Nông tìm đất sống. Họ là một gia đình nông dân, với bao công sức họ tạo ra một mảnh đất có hoa lợi nuôi sống gia đình.

*****

Một buổi chiều có nắng vàng rực rỡ năm 2008, ông chủ công ty LS đến gặp quan chức Tỉnh ủy cao cấp tỉnh Đắc Nông.

Ông chủ: Tôi muốn khai thác một vùng đất lớn ở tỉnh ông, nếu ông giúp đỡ thì công ty sẽ trả riêng cho ông một số tiền lớn.

Quan chức: Chúng tôi rất vui khi ông đến đầu tư tại đây, chúng ta sẽ hợp tác với nhau, hai bên cùng có lợi. Để tôi bảo cán bộ đem bản đồ ra cho ông chọn đất.

Nhìn một lúc, ông chủ chỉ tay vào bản đồ: Tôi muốn vùng đất này, xã Quảng Trực, 1000 ha.

Quan chức: Vùng đất này, 3/4 là đất rừng, 1/4 có mấy trăm nông dân đang ở và trồng trọt, việc thâu hồi đất sẽ phức tạp.

Ông chủ: Họ đã làm đất bằng phẳng thì sẽ bớt việc cho chúng tôi. Công ty sẽ lo việc thâu hồi đất, các ông không phải ra mặt, chỉ cần bỏ tù mấy thằng chống đối. Ông đừng quên số tiền lớn của công ty cho ông.

*****

Trong 8 năm 2008-2016, công ty LS tiến hành thâu hồi đất. Vài gia đình nhát gan chịu đưa đất thì được đền bù một số tiền nhỏ. Nhiều gia đình nông dân thấy nếu đưa đất thì sẽ sinh sống bằng cái gì? Nên không chịu đưa đất. Công ty LS thuê xã hội đen dùng dao, rựa, hăm dọa và đánh đập nông dân, ép họ dọn đi nơi khác.

Một số nông dân tin vào đảng CS, họ chạy đến Ủy ban nhân dân xã Quảng Trực để kêu cứu và làm đơn tố cáo là một công ty tư nhân dùng bạo lực tấn công vào nhà họ. UBND Xã nhận đơn nhưng đến năm sau cũng không thấy trả lời. Vẫn còn tin, nông dân chạy đến UBND huyện Tuy Đức để kêu cứu và làm đơn tố cáo. UBND Huyện nhận đơn nhưng đến năm sau cũng không thấy trả lời. Vẫn còn tin, nông dân chạy lên UBND tỉnh Đắc Nông để kêu cứu và làm đơn tố cáo. Mấy năm sau cũng không thấy UBND nào trả lời.

Trong khoảng thời gian dài đó, nhiều vụ tấn công vẫn xảy ra. Nông dân chống lại vì muốn bảo vệ miếng ăn của gia đình mình, có người nông dân bị chém vào đầu, có vợ nông dân bị đánh hư thai. Nhiều vụ đánh nhau với tiếng la hét vang trời nhưng công an, cán bộ CS chắc đang ngũ trong giờ làm việc nên không nghe thấy, không đến bảo vệ nông dân. Đâu ai biết là quan chức cao cấp của đảng CS đã ăn tiền của công ty và chính quyền nhân dân đã bỏ rơi hai chữ nhân dân.

Tháng 10 năm 2016, một vụ tấn công nữa xảy ra. Người của công ty LS cầm dao, rựa, tràn vào mảnh đất của H. H cầm súng bắn chỉ thiên để họ ngừng lại nhưng họ vẫn tiến tới. Sợ bị chém như các bạn của mình, H bắn súng, 3 người bị chết.

*****

Một năm sau, trong văn phòng có máy lạnh mát mẻ, quan chức cao cấp và ông tòa tỉnh Đắc Nông ngồi nói chuyện.

Quan chức: Công ty LS đến gặp đồng chí chưa ?

Ông tòa: Dạ có, họ tặng quà tốt lắm.

Quan chức: Đảng bộ tòa án quyết định xử vụ án giữa công ty LS và nông dân như thế nào ?

Ông tòa: Chúng tôi sẽ phạt nặng nông dân để làm nghiêm cho tòa án của đảng, sẽ phạt nhẹ công ty LS để cho thấy sự khoan hồng của đảng.

Quan chức vui vẻ nói: Như vậy là hợp tình hợp lý.

Ông tòa: Trong 8 năm qua, đã xảy ra nhiều vụ đánh nhau giữa công ty và nông dân, công an không có mặt để giải quyết, tôi sẽ phạt nhẹ vài công an cấp thấp vì lãnh lương mà không làm nhiệm vụ.

Quan chức chồm tới: Cái gì! Lực lượng công an nhân dân có nhiệm vụ thứ nhất là bảo vệ đảng, sau đó mới là bảo vệ nhân dân. Công an nhân dân là thanh kiếm của đảng chứ không phải là thanh kiếm của nhân dân. Không được đụng tới công an, đó là chỉ đạo của Tỉnh bộ.

Ông tòa: Dạ vâng.

*****

H. và các bạn nông dân được di chuyển từ nơi tạm giam đến Tòa án sơ thẩm Đắc Nông để xét xử. Hàng trăm nông dân và bạn bè của H. đến ủng hộ Anh.

Viện kiểm sát: Bị can H. dùng súng giết người, phạm tội sát nhân, đề nghị tòa cho hình phạt nặng nhất.

Luật sư: Sự việc xảy ra sau một quá trình dài hơn 8 năm, chúng ta phải xét cái gì dẫn đến vụ thảm sát, bị can cố ý giết người hay là vì tự vệ mà vô ý làm chết người.

Viện kiểm sát: Bị can có súng trong nhà, như vậy là bị can có ý giết người.

Luật sư: Một người ở trong nhà với vợ con, một người có một con dao mà 30 người với 30 con dao tấn công vào thì làm sao bảo vệ được vợ con. Bạn của bị can đã bị tấn công như vậy, bị gây thương tích phải vào bệnh viện, bị can phải tìm cách bảo vệ vợ con.

Ông tòa: Theo luật VN chỉ có công an được mang súng, mục đích là mọi người phải nghe theo lệnh của công an. Tại sao không báo công an để họ đến bảo vệ ?

Luật sư: Bị can và các bạn nông dân đã báo công an nhiều lần, đã báo UBND các cấp nhiều lần, nhiều vụ đánh nhau giữa công ty và nông dân đã xảy ra, không thấy công an đến bảo vệ dân.

Ông tòa nhìn giấy rồi đọc: Xét kết quả điều tra, nay phạt bị can H. tử hình.

Tất cả cử tọa la to: Bản án bất công.


Trần Mai Trung
Tháng 5, 2019

Người thương binh cô đơn

Chiến tranh tàn phá đất nước, tàn phá con người. Một trong những hậu quả xấu xí của chiến tranh là hàng triệu người bị ...